Mặc dù Giao Chân Ngôn hết lòng chăm sóc, nhưng cơn cảm lạnh này vẫn hung hăng càn quét không tha.
Lúc xuống xe lửa, nhiệt độ nóng bỏng bên ngoài đối lập rõ rệt với không khí mát mẻ trong toa xe, mặt đường bốc lên khí nóng hầm hập, thiếu chút nữa làm cô bất tỉnh.
Vì vậy, vừa đến nơi việc đầu tiên bọn họ làm là đi tới bệnh viện.
Diệp Thanh Hòa đối với thân thể yếu ớt này của mình vô cùng tức giận, nhưng
Giao Chân Ngôn và Điền Giản lại vẫn luôn an ủi, như thế càng làm cho cô
thêm đau lòng, bởi vì cứ bệnh một ngày, là phải trì hoãn công việc một
ngày, đồng nghĩa với việc bọn họ ở chỗ này phí mất một ngày, hơn nữa, cô ngã bệnh, càng làm tăng thêm chi phí.
Cô cũng biết, Giao Chân Ngôn có thể đi tới chỗ này cũng không dễ dàng gì.
Gia cảnh cậu ấy không tốt lắm, trước một mực đi học, trong khoảng thời gian nửa năm nghỉ học này thì đi làm ở bên ngoài, tiền lương kiếm được, một
nửa đưa cho cha mẹ, một nửa để dành, cộng thêm chút ít lộ phí của mấy
người an hem khác, mới dám lên đường đi tìm ngọc.
Cô thật không hy vọng, mình trở thành gánh nặng của cậu.
Cho nên, không tiêm chích gì lại càng không nằm viện, chỉ đến khám rồi mua ít thuốc, sau đó liền kiên trì muốn đi đến nhà trọ.
Theo ý cô, chỉ nên thuê phòng ở một nhà trọ nhỏ là được.
Nhưng, Giao Chân Ngôn lại dẫn thẳng cô đến khách sạn.
"Đừng nói nhiều nữa! Những chỗ đó không biết có sạch sẽ hay không! Cô lại bị
ốm, đừng để bệnh tiến triển nghiêm trọng hơn!". Cậu cau mày, hiển nhiên
là hết sức bất mãn với việc cô dài dòng không muốn ở chỗ này.
"Giao Chân Ngôn! Cậu rốt cuộc. . . . . ."
"Tôi nói cô rốt cuộc là nghĩ linh tinh gì thế? Sao tôi có thể để cho . . . . .". Cậu ta nhất thời dừng lại kịp, thiếu chút nữa đã nói ra miệng: "Tôi sao có thể để cho một cô gái ở những chỗ không tốt chứ?", rất may là
dừng lại đúng lúc, trầm giọng đổi hai chữ “Cô gái" thành " sư phụ" . . . . . .
"Nói nhảm nữa là tôi ném cô ra gầm cầu cùng ở với tên ăn
xin bây giờ!". Đây là một câu khẳng định chắc nịch, rồi sau đó đi vào
trong khách sạn trực tiếp thuê phòng.
Diệp Thanh Hòa đứng dưới
ánh mặt trời chói chang, bởi vì cảm, trong mắt vẫn còn hơi ươn ướt, cô
cũng không phải sợ ở gầm cầu , chỉ là. . . . . .
Ngưng mắt nhìn theo bóng lưng của Giao Chân Ngôn, cuối cùng cũng yên lặng vào theo.
Họ thuê hai phòng, một phòng cho cô, phòng còn lại là của Giao Chân Ngôn và Điền Giản.
Sau khi vào phòng, cô lập tức uống thuốc, nghỉ ngơi một lúc, sau đó liền thúc giục hai người kia bắt tay vào việc chính.
Mới đầu, Giao Chân Ngôn còn băn khoăn đến tình trạng sức khỏe của cô, nhưng thấy cô quật cường, nhất quyết đi cùng, lần này cực kỳ kiên định: "Các
cậu không đi thì tôi đi!".
Giao Chân Ngôn cũng hiểu rõ tính cô,
bá đạo của anh chỉ có ranh giới cuối cùng, hôm nay rốt cuộc, đã bị tính
quật cường này của cô quật ngã, trừ phi đánh cô ngất đi, nếu không sẽ
không kéo lại được, nhưng nếu mà đánh cô ngất xỉu thì trừ phi cậu không
muốn sống nữa. . . . . .
Diệp Thanh Hòa nhỏ tuổi hơn bọn họ, lại
là lần đầu tiên đi tìm ngọc, đối với địa phương này hoàn toàn xa lạ, cho nên, cô mới lên kế hoạch từng bước: trước hết là quan sát thêm mấy
ngày, hiểu rõ mảnh đất này thêm một chút nữa.
Mục tiêu của cô
không phải là tìm ngọc, cũng không phải muốn làm giàu trong một đêm,
nhưng, thấy dọc đường đi Giao Chân Ngôn quan tâm chăm sóc mình hết mực,
liền cảm thấy có chút tội lỗi, nên rất muốn cậu ấy thu hoạch được chút
thành quả mang về. Cô chỉ hận mình không có dị năng, để có thể nhìn thấu những phiến đá kia, giúp cậu ta tìm được mảnh ngọc nào đó đẹp một chút. . . . . .
Trong vòng vài ngày đầu, bọn họ chỉ xoay quanh tìm hiểu xung quanh bằng cách dò hỏi những người ở đây.
Ánh mắt của Diệp Thanh Hòa không hề bỏ qua cho bất kỳ người đàn ông nào
trong hội tìm ngọc, từ người những hòn đá mà công nhân khai thác được,
ánh mắt của cô đều nhất nhất xẹt qua tay mỗi người, tìm kiếm mục tiêu
của mình, nhưng thủy chung vẫn không tìm được đôi bàn tay kia. . . . . .
Tìm người như vậy, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Cô biết bản thân mình hơi kích động, chuyến đi Vân Nam lần này quả thật
không nên đi, có điều, lúc ấy thế nào cũng không chống lại được cảm giác kích động này, còn kéo cả Giao Chân Ngôn xuống nước. . . . . .
Phải biết, tìm ngọc thạch, tất nhiên có người chợt giàu chỉ trong một đêm,
nhưng cũng có người trong một đêm táng gia bại sản. . . . . .
Mấy ngày nay, bọn họ chính mắt nhìn thấy, có người ra khỏi cửa động liền tuyệt vọng chém đứt một cái tay của mình. . . . . .
Hình ảnh máu thịt be bét lúc ấy, khiến cho Diệp Thanh Hòa đầu váng mắt hoa, chỉ muốn nôn mửa.
Đêm đó trở lại khách sạn, toàn bộ cơm vừa ăn vào liền phun ra, nhớ tới hình ảnh kia, vẫn không ngừng nôn ọe, cuối cùng, suy yếu nhìn Giao Chân
Ngôn, thỉnh cầu: "Giao Chân Ngôn, hứa với tôi, đây là lần cuối chúng ta
đi tìm ngọc, về sau đừng nên đánh cuộc nữa. . . . . ."
Giao Chân
Ngôn phục vụ cô cả một đêm, vừa múc nước, vừa lấy thuốc, nhìn dáng vẻ
yêu kiều ngấn lệ của cô, không khỏi lộ vẻ xúc động: "Cô cô, cô đang sợ
tôi cũng như vậy sao? Tôi không biết. . . . . .". Nam tử hán đại trượng
phu, có chơi có chịu, có được cũng ắt có thua! Sẽ không lấy chính thân
thể mình ra để xả giận!
Diệp Thanh Hòa lắc đầu đáp: "Giao Chân
Ngôn, cậu không hiểu, cậu vì muốn cho người nhà mình cuộc sống tốt nhất
nhưng cậu có biết điều tốt nhất với cuộc sống của họ là cái gì không?
Không phải là ăn ngon mặc đẹp, không phải là nhà ở cao cấp, đi xe đẹp,
mà cuộc sống yên ổn, mà là sự bình an và khỏe mạnh của cậu. Nếu như cậu
luôn khiến người nhà lo lắng, thì cho dù cậu có cho họ nhiều tiền hơn
nữa, bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc. . . . . ."
Cậu kinh ngạc
nhìn cô chăm chú, nhìn cô gái mệt mỏi nằm ở trên giường bệnh, nơi nào đó trong lòng vừa mềm lại vừa chua xót, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nảy
sinh cảm giác như thế này, mềm đến ê ẩm, đau đến bành trướng, đến nỗi,
không cách nào cự tuyệt. . . . . .
"Được! Tôi đồng ý với cậu, đây là lần đầu tiên! Cũng là lần cuối cùng! Tôi bảo đảm, về sau nhất định
sẽ bình an, khỏe mạnh, không để cho bất kỳ ai phải lo lắng!". Vào giờ
phút này, anh đang nghĩ tới người nhà của mình, nghĩ tới cô. . . . . .
Chờ cô lớn lên, chờ sự nghiệp của cậu thành công, cô sẽ vì lo lắng cậu
mà không cảm thấy hạnh phúc chăng? Không, chuyện cô không thích, cậu
nhất định sẽ không làm. . . . . .
Cô gật đầu nói: "Tôi muốn nghỉ
ngơi, cậu cũng sớm đi ngủ một chút đi, ngày mai là bắt đầu hành trình
rồi, cậu phải dưỡng tinh thần cho tốt".
"Ừ, có chuyện thì gọi
tôi", rồi cậu cầm một hộp sữa tươi đặt ở bên gối cô: "Nghỉ ngơi một lát
rồi uống cái này vào". Cơm tối cô đều đã nôn sạch rồi, mấy ngày nay khẩu vị của cô vẫn không tốt, hi vọng có thể uống được ít sữa tươi, bổ sung
dinh dưỡng.
Cầm chìa khóa phòng cô trong tay, rồi đi ra khỏi đó.
Mấy ngày nay, chìa khóa phòng của cô vẫn ở trong tay cậu, cô cũng biết, cậu ta lo lắng buổi tối cô có chuyện, có thể dễ dàng chạy tới.
Với
mỗi người, lúc ngủ cũng chính là thời điểm không có cảm giác an toàn
nhất, hoàn toàn không có trạng thái phòng hộ, thế nhưng cô lại có thể để mặc cho cậu ra ra vào vào?
Cô cảm thấy gan mình thật lớn. Tuy
nhiên, cô lại tin tưởng vào ánh mắt của mình, Giao Chân Ngôn là người
đáng giá để tin tưởng, giống như Tiêu Thành Trác và “anh hai” cũng có
thể tự nhiên ra vào phòng của cô vậy. . . . . .
Có điều, cô không biết chính là mỗi đêm Giao Chân Ngôn đều sẽ tới phòng này mấy lần, xem
cô có mở máy điều hòa quá lạnh hay không, xem cô có đạp chăn ra hay
không, xem xem cô có bị sốt hay không. . . . . .
Dù thế nào thì
cậu cũng rất am hiểu về chuyện này. Ở nhà, cậu chính là anh cả. Cậu rất
thương yêu em gái mình, cũng muốn báo đáp ân tình của cha mẹ nuôi lên
trên người em gái, rất lâu trước đây, em gái bị ngã bệnh, đều là một tay cậu chăm sóc. Còn biết nấu món cháo thanh đạm, biết đút thuốc, đo nhiệt độ. . . . . .
Ngày hôm sau, theo chút ít kinh nghiệm bọn họ tích lũy được mấy ngày vừa qua, đi chọn một hang động, chuẩn bị cho công
cuộc tìm ngọc lần đầu tiên của mình.
Diệp Thanh Hòa không đem
toàn bộ tinh lực đặt ở trong chuyện này giống như mấy ngày trước, mấy
ngày vừa qua, đối với người kia, cô càng ít hy vọng, nhưng cũng nhất
định không thấy khó mà lui, cuối cùng cũng dồn tâm trí vào giúp đỡ Giao
Chân Ngôn tìm ngọc.
Giao Chân Ngôn là con trai, trời sinh đã có
máu mạo hiểm, đối với chuyện kích thích sắp tới, luôn kích động mà chờ
đợi, cộng thêm với mong muốn mau làm quấy phá, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào những tảng đá lớn kia.
"Cô cô, cái này như thế nào?", Giao
Chân Ngôn cũng đã học từ Diệp Thanh Hòa chút ít kỹ năng tìm ngọc, nhìn
chằm chằm vào một khối đá hình tam giác hỏi.
Diệp Thanh Hòa đưa
mắt nhìn kỹ, quả thật không sai, theo như trên sách viết, chất liệu của
khối cát đá này có tiềm năng cực cao, phỉ thúy màu xanh lá cây hình
thành những vân sọc bên trên, hơn nữa vết rạn ở trên chỗ lồi ra hơi ít.
Nhưng, nếu như tất cả đều giống y như trên sách viết, thì công cuộc tìm ngọc
này tại sao sẽ có nguy hiểm chứ? Không ít người có kinh nghiệm lão luyện cũng đều có thời điểm nhìn nhầm, làm sao lại đến phiên hai đứa trẻ trâu như bọn họ nhìn một phát liền trúng ngay chứ?
Cô lắc đầu, ý bảo cậu không nên kích động, vẫn nên đợi đã.
Bọn họ không hành động, lại bị một người khác mua nó xuống. Người kia vừa mở ra xem tại chỗ, quả nhiên là thượng phẩm!
Giao Chân Ngôn có chút ảo não, cảm giác đã bỏ lỡ một cơ hội tốt!
Diệp Thanh Hòa trừng mắt liếc cậu ta một cái, cậu cũng không dám nhiều lời,
nhưng lại khó nén vẻ tiếc hận, Điền Giản cũng trợn tròn mắt, ở một bên
nói thầm, thế nào mà không túm lấy ngay chứ?
"Giao chân ngôn,
những thứ đồ này đều là vật ngoài thân, được mất đã có định số, không
nên nhất thời vì chút lợi này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình! Không phải cậu còn muốn làm chuyện lớn sao? Không phải muốn rạng danh ở Bắc
Kinh sao? Mới có chút gió quét qua, đã rầm rầm rào rào, làm sao làm được đại sự?". Thân thể cô suy yếu, vừa nói một hơi đã phải liên tục thở
gấp.
Giao Chân Ngôn vừa yêu thương, vừa âm thầm tự ti mặc cảm,
một người con trai như cậu, còn không tiêu sái bằng một cô gái nhỏ sao!
"Dạ, đồ nhi xin ghi nhớ lời cô cô dạy bảo!". Tất nhiên trong lời này có một
nửa là trêu chọc, nhưng cũng có một nửa là nghiêm túc ghi nhớ.
Cuộc đời của cậu ở thời điểm tuổi thanh xuân phơi phới gặp được một cô gái
bình tĩnh thong dong như vậy thật sự vô cùng cảm kích, không chỉ dạy cậu rất nhiều thứ, còn từng bước điều chỉnh phương hướng của cậu, để cậu có thể thấy rõ những gì nặng nhẹ trong cuộc sống, cho dù sau này có vì cô
tán gia bại sản cũng sẽ không tiếc. . . . . .
Lúc đầu, Điền Giản
còn vì Giao Chân Ngôn gọi cô là cô cô mà cảm thấy buồn cười, hiện tại
lại cảm nhận rõ ràng, đến ngay cả bản thân mình cũng theo đó gọi cô cô. . . . . .
Mắt thấy dáng vẻ tâm phục khẩu phục của Lão đại đối với
cô cô, cậu ta âm thầm tặc lưỡi hít hà, khó trách Lão đại lại bị cô nhóc
này thu phục. Vốn còn tưởng rằng cô chỉ có thành tích tốt, lại không e
ngại Lão đại, nên Lão đại mới cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau mấy
ngày này chung đụng, mới phát hiện ra cô gái trước mắt không chỉ có thể
nhẫn nhịn phi phàm, mà cả tấm lòng, so với con trai bọn họ còn rộng rãi
phóng khoáng hơn. . . . . .
Bọn họ tiếp tục quan sát tình huống,
lại nhìn thấy một khối nguyên thạch cực tốt xuất hiện, nhưng cô chưa gật đầu, Giao Chân Ngôn nào dám động, trái tim vẫn bùm mùm nhảy loạn, vì
thế sau khi mảnh đá này được người khác thu mua, cậu vẫn có một chút
tiếc hận, nhưng không ngờ, lúc khai quật ra, lại là một Hạ Phẩm chẳng
mấy tiền!
Cậu nghẹn họng nhìn trân trối, âm thầm kêu may mắn, thật may là không có mua, nếu không đã mất hết cả vốn!
"Tin vào sách, nhưng không thể tin tưởng hoàn toàn. . . . Giao Chân Ngôn,
cõi đời này chưa bao giờ có hai tảng đá hoàn toàn giống nhau như đúc,
quá phức tạp. . . . . .". Chính cô cũng thấy hơi nhụt chí rồi, khối đá
này cô cũng rất coi trọng, nhưng khi mở ra thì lại như vậy, khó trách có người ta thường nói chuyện tìm ngọc này, mười lần đánh cuộc chín lần
thua. . . . . .
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra một ý hay.
Ngày
hôm đó, cô không để cho Giao Chân Ngôn bỏ tiền ra mua đá, mà sau khi kết thúc cuộc khai phá, liền lôi kéo cậu ta đến bãi phế liệu tìm kiếm,
những thứ kia đều là những phế liệu bị người ta vứt bỏ, bị người ta coi
là đá chết, trừ những khối đá cực tốt, thì đa số chất lượng đều chênh
lệch, người tìm ngọc bình thường cũng hay xem thường. . . . . .
Ba người họ tìm được một đống lớn, ôm về mời người mở ra.
Tất cả có trên trăm viên đá lớn nhỏ, cuối cùng cũng tìm ra được một khối
ngọc Phỉ Thúy cực tốt, có điều hơi nhỏ một chút, không có giá trị lớn.
Nhưng, như thế này cũng xem như vận số cực tốt rồi, ít nhất là lần đầu khai
phá cũng có tí thành tựu. . . . . . Hơn nữa, còn chưa dùng đến tiền vốn!
Ba người đêm đó hưng phấn không thôi, Giao Chân Ngôn và Điền Giản liền mở một chai rượu ăn mừng.
Diệp Thanh Hòa rốt cuộc đã giúp được Giao Chân Ngôn, cảm giác áy náy trong
lòng cùng vì thế giảm đi không ít, cho nên cũng không ngăn cản hai người kia, chỉ nói: "Nếu như ngày mai trúng lớn, thì các cậu không được uống
nữa, một mình tôi vác tảng đá kia thế nào được?"
Điền Giản mừng rỡ: "Ngày mai tìm được món lớn?".
Tâm tính của cậu ta vẫn y như đứa trẻ, rất thích đương đầu với thử thách,
đối với giấc mộng mà Giao Chân Ngôn đã miêu tả với mình lúc trước thủy
chung chưa từng buông tha.
"Vì thế các cậu hôm nay cũng nên uống
ít một chút!", thật ra thì Diệp Thanh Hòa cảm thấy mỗi ngày đều có thể
như hôm nay nhặt được bảo bối trong thứ đồ bỏ đi cũng không tồi.
Ngày hôm sau, ba người lần nữa đi tới hang động kia.
Vẫn lấy xem xét làm chủ đạo, nhưng hôm nay, từ buổi sáng mãi cho đến gần
tối, suốt cả một ngày, cũng không tìm được gì đáng giá cả.
Không
ít người thất vọng đi ra ngoài, lúc đại hội tìm ngọc chuẩn bị giải tán,
thì đột nhiên ánh mắt Diệp Thanh Hòa bị một tảng đá hấp dẫn.
Khối đá này xem ra thật bình thường, nhưng cô lại có một cảm xúc vô cùng
mãnh liệt, không thể nào nói rõ ra được, con tim như có vật gì đó va
chạm vào, hết sức kích động.
Cô cố gắng nhắc nhở bản thân phải
tỉnh táo, không thể làm việc bằng cảm tính được, cho nên kìm chế kích
động xuống, cẩn thận quan sát, cẩn thận tỉ mỉ đến nỗi con ngươi muốn rớt cả ra ngoài.