Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 163: Chương 163: Lương tâm




“Thật sao? Con đi xem một chút!” Buổi sáng còn sinh long hoạt hổ trung khí mười phần rống cô, hiện tại liền bị bệnh? Tại sao vậy? Dạy đàn nhị cũng có thể dạy đến bệnh sao?

Đi tới phòng ngủ, anh đang nằm ở trên giường, cũng may lần này nhớ cởi giày rồi.

”Anh hai?” Cô kêu anh một tiếng.

Anh mở mắt ra, mặt u oán nhìn cô.

Không nói lời nào? Thật không thoải mái sao?

”Anh hai, thế nào? Muốn đi gặp bác sĩ không? Báo cho bác gái nữa?” Cô ngồi bên giường, muốn sờ trán của anh, chợt nhớ tới chính mình đang cần giữ khoảng cách, tay dừng giữa không trung, thu hồi lại.

Dáng vẻ anh ủy ủy khuất khuất, ôm hận nhìn cô, “Lớn thế này, một chút chuyện nhỏ còn nói với mẹ , em cho anh là đứa trẻ à?”

“. . . . . .” Cô muốn nói, anh không phải là đứa trẻ, anh như bây giờ tính là đàn ông cái gì?

”Vậy em đi mua thuốc cho anh uống.” Xuất phát chủ nghĩa nhân đạo, cô phải phụ trách bộ dạng này của anh.

”Đừng!” Anh gấp đến độ từ trên giường ngồi dậy.

Cô nhìn anh chằm chằm, bị bệnh, lại không chịu uống thuốc, đây không phải là đứa trẻ thì là cái gì chứ?

Anh mơ hồ biết mình đuối lý, nằm trở về, biến sắc mặt như bình thường, biểu tình đáng thương lại đổi trở lại, “Anh muốn húp cháo.”

Ừm! Phần lớn bệnh nhân đều không có khẩu vị, chức năng tiêu hóa cũng không tốt, ăn chút đồ thanh đạm có ích hơn.

”Em đi nấu.” Cô đứng dậy.

”Không cần! Dì Vân đã nấu rồi, em chỉ bưng lên thôi !” Anh nằm ở trên giường nói.

”Ừ.”

Qủa nhiên dì Vân đã nấu cháo rồi, vẫn còn giữ ấm trong nồi, cô múc một chén, bưng lên phòng ngủ cho anh.

”Ngồi dậy húp. . . . . .” Cô dịu dàng gọi anh.

Thế nhưng anh lại miễn cưỡng lệch qua đầu giường, một đôi con ngươi màu hổ phách ánh nước, “Mệt mỏi, không muốn động. . . . . .”

”Vậy sao làm sao anh húp cháo?” Cô theo dõi anh, cau mày, cảm mạo thật sự nghiêm trọng như thế? Lại nói thân thể của anh khỏe như trâu vậy, mấy năm nay cũng chưa thấy anh sinh bệnh ! Chẳng lẽ càng khỏe mạnh đến khi bị bệnh lại nghiêm trọng hơn so với người khác?

Anh như cũ miễn cưỡng dựa vào, há miệng ra, “A ——”

“. . . . . .” Đây là muốn đút? Anh hai, anh thật không phải đứa trẻ, thật đấy. . . . . .

Nhưng lần này tới lần khác, anh lại bày ra bộ dáng này, không biết có nóng hay không, da thịt trắng nõn, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, hơi nước nặng nề trong đôi mắt, rất là làm người thương yêu . . . . . .

”Anh hai, có phải anh phát sốt không?” Cô có chút bận tâm hỏi.

Anh lắc đầu một cái, “Đói. . . . . .” Thật ra thì, trong lòng có một âm thanh đang nói..., không phải phát sốt, nhưng nếu đổi hai chữ này thành giọng nói, có lẽ tìm được căn nguyên bệnh này rồi. . . . . .

Nghe anh nói như thế, không thể làm gì khác hơn là cho anh ăn cháo.

Thìa đưa tới bên miệng anh thì anh lại nói một câu, “Nóng, thổi một chút. . . . . .”

“. . . . . .” Thật còn có thể yếu ớt hơn nữa không. . . . . . Tay cô bưng đáy chén cũng không cảm thấy nóng. . . . . . Nhưng mà, bệnh nhân lớn nhất, cô chỉ có thể thổi thổi, mới đút ngụm thứ nhất.

Sau khi ăn xong hơn phân nửa chén, thế nhưng anh lại lắc đầu một cái, thở dài, “Không nấu ngon như em. . . . . .”

”Làm sao có thể!” Cô trừng mắt nhìn anh, đều là nồi giống nhau, độ lửa giống nhau, làm sao lại nấu ra thành hai vị khác nhau?

”Không tin em thử xem!” Anh bình tĩnh nói.

Trong chén còn dư lại gần một nửa, cô cúi đầu nhìn qua, không phản ứng đến anh.

”Em thử xem!” Anh có chút buồn bực, “Em ghét bỏ đồ anh ăn qua sao? Sẽ truyền nhiễm bệnh cho em?”

”Không phải. . . . . .” Cô có ý giải thích, nhìn ánh mắt anh như vậy, vẫn là thử một hớp.

”Như thế nào?” Anh hỏi.

”Em thấy giống nhau. . . . . .” Cô không biết người này ỷ mình bị bệnh rốt cuộc muốn náo loạn cái gì.

”Em thử lại!”

“. . . . . .” Cuối cùng, ngược lại ăn hết nửa chén cháo, cũng không thấy có gì khác nhau.

”Dù sao anh cảm thấy không giống nhau, mai em không cần đi ra ngoài, ở nhà hầm cháo cho anh, a, anh còn muốn salad em làm, dì Vân làm thấy thiếu vị gì ấy. . . . . .”Anh ngáp một cái, nằm xuống.

Cô chưa nói được, cũng không nói không được, đứng dậy đi rửa chén.

Mới vừa đứng lên, anh liền nói, “Đi chỗ nào?”

”Đi phòng bếp!” Cô bưng chén hướng tới anh ý bảo.

”Em đặt ở đây đi! Anh muốn xem sách, lại đặc biệt mệt mỏi, em đọc cho anh. . . . . .” Anh chỉ chỉ 《 pháp lý học 》trên tủ ở đầu giường.

Hôm nay người này thật chăm chỉ. . . . . . Liều mạng đọc sách. . . . . .

Trong khi đang suy nghĩ, thế nhưng anh lại cho là cô không muốn đọc cho anh, không khỏi tức giận, dùng lời kích cô, “Ngày trước em bị bệnh anh đã đọc tiếng Anh cho em nghe suốt đêm, em quên?”

“. . . . . .” Khi đó cô là sợ, mà không phải bởi vì muốn học tiếng Anh. . . . . .

Nhưng đúng là vẫn nên trở lại bên cạnh anh, cầm sách lên, nói ra nghi vấn của mình, “Anh hai, từ khi nào mà anh trở nên cố gắng như vậy?”

Thế nhưng anh lại nói: “ Năm tư liền tham gia cuộc thi tư pháp! Chỉ có không tới một năm này chuẩn bị! Không cố gắng không được! Em cũng phải chuẩn bị! Đi tham gia với anh! Cho nên đọc cho anh nghe cũng là cơ hội giúp em học tập.”

Diệp Thanh Hòa không muốn cùng anh tranh cãi, bị người ăn khế trả vàng, cô không thể bỏ giữa chừng, tính sao cũng phải trả cho anh một ít, cho nên, ngồi ở bên cạnh anh bắt đầu đọc.

Anh nhắm hai mắt, chăm chú nghe, cũng không biết đọc bao lâu, Diệp Thanh Hòa cảm thấy bả vai càng ngày càng nặng nề, cúi đầu nhìn, anh đã ngủ rồi, hơn nữa tựa vào trên vai cô, dáng vẻ thực thoải mái. . . . . .

”Anh hai. . . . . .” Cô khe khẽ đẩy anh.

”Ừ. . . . . .” Anh mơ mơ màng màng đáp một tiếng, ở trên vai cô cọ xát, tựa như một sủng vật lớn. . . . . .

Lần bệnh này của Tiêu Y Đình, không sai biệt lắm bị bệnh sắp một tuần, cô chăm sóc anh như ngày trước anh chăm sóc cô vậy, cực nhọc ngày đêm tùy thân phục vụ, chủ yếu nhất là mỗi ngày đọc sách cho anh, thường thường vừa đọc liền đến nửa đêm, cho đến khi anh gối lên bả vai cô ngủ mới thôi.

Người này chỉ có quật cường, chính là không chịu uống thuốc, lại càng không chịu gặp bác sĩ, vô luận cô nói thế nào, anh cũng kiên trì nói thể chất mình được, hơn nữa liệt kê ra nhiều lý luận và căn cứ chứng minh một người cảm thời gian là một tuần lễ, dù uống thuốc hay không uống thuốc, một tuần lễ cũng sẽ khỏi, hơn nữa căn cứ còn quay ngược thời gian lúc anh hai tuổi, còn lấy dì Vân ra làm nhân chứng, trận cảm lúc hai tuổi ấy anh cũng không uống thuốc!

Vì vậy, cô cũng đành thôi, thường nấu canh gừng cho anh uống..., không biết anh từ trong xó xỉnh nào tìm ra phương thuốc cổ truyền, nói nước gừng rửa chân mới có lợi, sau đó, cô lại phải nấu nước rửa chân, không dám lơ là, bởi vì anh thường thường nhắc tới lần đó cô bị trật chân, anh cõng cô đi học, tan học, không có câu oán hận nào, mỗi lần nói xong, tất nhiên còn phải vô cùng đau đớn mãnh liệt ho khụ một hồi. . . . . .

Cứ như vậy chịu giày vò, trận cảm của anh như kỳ tích, đại khái thật sự là thể chất anh tốt, cô thật bội phục , bởi vì, khi bé mỗi lần cô ngã bệnh, một khi ho khan, cũng khỏi hẳn rất chậm, uống rất nhiều thuốc, thậm chí châm cứu, đến lúc hoàn toàn tốt cũng cần một thời gian dài, nếu không phải mùi vị nước đường tốt, cô là đặc biệt căm hận cái thời gian này, mà anh, có thể không trị mà khỏi, điều này làm cho cô không thể không bội phục thể chất của anh. . . . . .

Bởi vì thể chất của cô chưa bao giờ tốt, cho nên cô không biết quá trình bị bệnh của người có thể chất tốt thế nào, cho nên, ngược lại cũng không hoài nghi, có thể nói, cho tới bây giờ cô chưa từng có ý nghĩ hoài nghi anh cái gì. . . . . .

Anh khỏi bệnh, lại khôi phục lại trạng thái như cũ, không còn người ngồi ở đầu giường đọc sách cho anh, cũng không còn người nấu nước gừng rửa chân cho anh, đột nhiên không thích ứng, sau buổi cơm tối, ngồi ở đằng kia nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, “Tại sao mình không nói thời gian khỏi cảm mạo là nửa tháng hoặc một tháng chứ?”

Diệp Thanh Hòa không nghe rõ, hỏi tới, “Anh nói cái gì?”

”À?” Anh mãnh liệt lắc đầu, “Không! Không có gì! Anh nói. . . . . . Em gái, vừa lúc cảm mạo, có thể hay không lột quả cam, bồi bổ Vitamin C?”

Diệp Thanh Hòa nghe, cảm thấy đây là một yêu cầu hợp lý, vì vậy rất kiên nhẫn lột một quả cam cho anh, hơn nữa chia làm hai nửa mới đưa cho anh.

Anh u oán nhìn lên đôi bàn tay trắng nõn nho nhỏ trước mặt này, vẫn là rất hối tiếc, tại sao không nói nửa tháng vậy? Anh còn có thể nói, cánh tay của anh bủn rủn vô lực, xin em gái đút cho anh ăn?

Nhưng là, vừa nhìn nét mặt em gái rất không tin đầy nghi ngờ nhìn anh, có chút không đành lòng, lừa cô ấy lâu như vậy, lừa gạt nữa có phải hay không lương tâm sẽ bất an?

Nhưng lúc anh nhìn một múi cam, bỗng nhiên lại cảm thấy lương tâm này nọ, có đôi khi thật không thể quá để ý cảm thụ của nó. . . . . .

Thí dụ như hiện tại, nếu anh lười biếng nằm trên ghế sofa, em gái đút từng múi từng múi cam cho anh ăn là cỡ nào vừa lòng hưởng thụ. . . . . .

”Anh làm sao vậy?” Diệp Thanh Hòa nhìn anh ăn quả cam mà mặt như đưa đám, hỏi, “Rất chua sao?”

Lương tâm của anh bị nuốt cùng quả cam rồi, gật đầu một cái, “Ừm! Chua! Em đút ăn ngọt hơn!”

Câu này rõ ràng che giấu lương tâm, chỉ đổi được cái liếc mắt xem thường của Diệp Thanh Hòa, anh quyết định một lần nữa vứt lương tâm đi, đút cam vào miệng cô, “Em thử xem!”

Diệp Thanh Hòa liền ăn thử, rõ ràng rất ngọt. . . . . .

”Em đi xem sách.” Diệp Thanh Hòa lười phải cùng anh ở nơi này câu được câu không lãng phí thời gian.

”Ừm! Xem ở đây đi! Chúng ta cùng nhau học! Em không hiểu anh dạy cho em!” Anh nói, quyết định trước mặt hoàn toàn không bận tâm lương tâm là thứ gì.

“. . . . . .” Cô quay đầu lại nhìn anh, hừm, tiến bộ. . . . . .

Anh cười hắc hắc, “Anh không hiểu em cũng có thể dạy anh! Học tập lẫn nhau hiệu suất nhanh hơn!”

Cô cũng không hiểu, bọn họ ở một chỗ học hiệu suất nhanh ở nơi nào! Một lát rót nước cho anh uống..., một lát xoa bóp vai, một lát lại muốn ăn trái cây, một lát đói bụng muốn ăn bữa ăn khuya. . . . . .

Cô bận trước bận sau, hiệu suất ở đâu? Anh đây là mở mắt nói mò sao?

Dạng này trong ánh mắt, anh tiếp tục cười khúc khích, “Anh rất nhạy bén! Em nghĩ đi, anh tự mình rót nước, tự mình nấu ăn, tự mình gọt trái cây, phải trễ nãi biết bao nhiêu thời gian của anh?”

Diệp Thanh Hòa rất im lặng, “Vậy thời gian của em thì không phải là thời gian?”

“. . . . . . Em. . . . . . Là chúa học rồi. . . . . . Anh thì học chẳng ra gì. . . . . . Em học một giờ bằng anh học hai giờ, em còn dư lại một giờ sẽ có thể giúp anh làm ít chuyện không phải sao?” Anh không những không quan tâm cảm thụ của lương tâm, liền ngay cả hai chữ vô sỉ trong từ điển anh cũng moi ra ngoài, thật ra thì anh ẩn giấu bên trong, chân thật, phát ra từ nội tâm, là muốn nói: Anh cố gắng là được, em thi không đậu không sao. . . . . .

“. . . . . .” Học chẳng ra gì? Bây giờ anh còn học chẳng ra gì sao? Học chẳng ra gì mới vừa rồi vì sao còn to tiếng muốn dạy cô?

Chuyện như vậy ở trong cuộc sống thật nhiều.

Bọn họ như cũ đi học chung, cùng nhau tự học buổi tối, hoặc là cùng nhau ở nhà học tập, luôn có mấy thời khắc, anh vứt bỏ lương tâm, quên hai chữ vô sỉ viết như thế nào, tranh thủ từng cảm giác được coi trọng.

Chủ nhật cô sẽ đi thư viện, Quách Cẩm Nhi vẫn sẽ tới học đàn nhị, có lúc, cô thật ở thư viện, anh cũng không lâu sau tới tham gia náo nhiệt, đối với việc này, anh mặt chánh khí nói: sắp tới cuộc thi tư pháp đã đến giai đoạn chạy nước rút. . . . . .

Nhưng là, có lúc cô đi nhà Mục Xuyên, sau khi trở lại, anh liền phá lệ sai sử cô nhiều chút, còn xoi mói mọi thứ. . . . . .

Thỉnh thoảng Phó Chân Ngôn có đến ăn cơm, hơn nữa rất nhanh cùng dì Vân ở chung rất hòa hợp, dì Vân rất thích đứa bé này, dặn dò trước khi anh tới, dì chuẩn bị món ăn nhiều chút.

Dĩ nhiên Tiêu Y Đình không thể cho sắc mặt tốt được, nhưng Phó Chân Ngôn tới là chuyện đương nhiên, bởi vì người ta nộp phí ăn chung mà. . . . . .

Từ khi biết dì Vân, lại còn thường mua quà tặng đến cho dì, dỗ dì Vân đến vui tươi hớn hở . . . . .

Lễ Giáng Sinh ngày ấy, Phó Chân Ngôn cầm một bó hoa hồng to tới cùng bọn họ nghỉ lễ, dĩ nhiên, hoa vừa vào cửa liền bị Tiêu Y Đình vứt, Diệp Thanh Hòa không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa xin lỗi giải thích, “Dì Vân dị ứng phấn hoa. . . . . .”

”Thật sao?” Phó Chân Ngôn nhìn dì Vân xa xa trong phòng bếp đang bận rộn.

Thật may là dì Vân bận, Tiêu Y Đình không cần lại tìm cớ gì tới cắt đứt lời dì Vân. . . . . .

”Tặng cho cô, Thanh Hòa!” tính tình Phó Chân Ngôn thẳng thắng, cũng không che giấu, ngay trước mặt Tiêu Y Đình liền đưa quà giáng sinh cho Diệp Thanh Hòa, là một con búp bê thật to. . . . .

Búp bê này nọ không quý trọng lắm, Diệp Thanh Hòa cũng thích, hình như mấy năm này không có người tặng búp bê cho cô. . . . . .

Diệp Thanh Hòa ôm búp bê vào phòng của mình, nghe Tiêu Y Đình âm dương quái khí ở phía sau nói: “Ngây thơ!”

”Dì Vân cũng có quà tặng!” Phó Chân Ngôn còn nói, chạy thẳng tới phòng bếp.

Phó Chân Ngôn mua một bộ quần áo rất thích hợp với dì, cám ơn dì Vân mỗi lần anh tới đều thịnh tình khoản đãi, tối đó dì Vân cũng mặc thử rồi, rất hợp thích, Phó Chân Ngôn có chút ngượng ngùng cười, nói là mua một cái giống với của mẹ, vóc người dì Vân và mẹ không sai biệt lắm. . . . . .

Hai người phụ nữ trong nhà đều bị Phó Chân Ngôn dụ dỗ, Tiêu Y Đình rất không vui vẻ, một buổi tối cũng chua chát, còn chua xót nói câu, “Người Trung Quốc cần gì mấy ngày lễ nước ngoài! Truyền thống tốt đẹp của tổ tông đều quên hết. . . . .”

Lời của anh cũng không có đưa đến tính ảnh hưởng hiệu quả gì, đêm đó bữa tiệc lễ Giáng Sinh có thể nói là vui vẻ hòa thuận, dĩ nhiên, phải trừ anh ra. . . . . .

Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Thanh Hòa đặt búp bê xê dịch một bên giường, tự mình nằm bên cạnh.

Mới vừa nằm xuống, cửa liền bị người phá vỡ.

Tiêu Y Đình đi vào, không nói hai lời, liền ôm búp bê của cô lên.

”Anh làm gì đấy?” Cô nằm ở trong chăn hỏi.

”Anh ôm ngủ với anh!” Anh đúng lý hợp tình nói.

”Anh. . . . . . Một đại nam sinh còn cần búp bê ngủ chung?” Cô ngủ nên không có đeo mắt kiếng, nếu không nhất định sẽ kinh ngạc mở rộng tầm mắt. . . . . .

“. . . . . . Anh sợ! Em cũng không phải không biết! Anh sợ sấm đánh! Tối nay có thể có mưa rào có sấm chớp!” Anh không để ý lúc anh nói, hơi thở rất rối loạn. . . . . .

“. . . . . .” Vì vậy, trơ mắt nhìn anh cầm búp bê đi. . . . . . Bên tai loáng thoáng vang lên lúc ăn cơm chiều, anh đối với quà tặng này đánh giá: ngây thơ.

Cô chợt không hiểu lắm ý tứ của từ ngây thơ này. . . . . .

Trên thực tế, đêm đó không có sấm. . . . . .

Sau lại rất nhiều buổi tối cũng không có sấm đánh. . . . . .

Lại nói đây là từ lúc mười sáu tuổi, trong cuộc đời Diệp Thanh Hòa được nhận một con búp bê duy nhất, cứ như vậy làm bạn trên giường của Tiêu Y Đình. . . . . .

Thật lâu về sau nói đến chuyện này, Tiêu Y Đình vô liêm sỉ nói, anh thế nào không đưa em bé cho cô? Anh đưa là em bé đầy đủ! Em bé này chức năng hơi nhiều, kiếm tiền nuôi gia đình, giặt quần áo nấu cơm, rửa bát quét sân, không gì làm không được, trọng yếu nhất, còn có thể ấm giường. . . . . . Cuối cùng, lại bổ sung, nếu như cô còn thấy không đủ, anh không ngại lại đưa mấy tiểu oa nhi cho cô chơi. . . . . .

Dĩ nhiên, lúc này Diệp Thanh Hòa tự nhiên sẽ không đoán được những thứ này, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện thường thường lời mở đầu không khớp lời sau, ví dụ như, anh nói Diệp Thanh Hòa ngây thơ, chính anh lại ôm búp bê ngủ, đây là một việc. Anh rõ ràng khinh bỉ lễ dương lịch, tới Valentine, thế nhưng anh lại ăn mừng rất lớn, chỉ là, ngày đó không thể không ăn mừng, bởi vì sinh nhật âm lịch của anh vòng tới vòng lui, ngày ấy lại là ngày Valentine. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.