Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 164: Chương 164: Valentine




Valentine ngày ấy, a, không, sinh nhật Tiêu Y Đình ngày ấy, sáng sớm thì có điện thoại gọi đến nhà họ Tiêu

Diệp Thanh Hòa ở trong phòng cũng có thể nghe Khương Vãn Ngư đi lại ở hành lang gọi Tiêu Y Đình nghe điện thoại, là Quách Cẩm Nhi từ miền nam gọi tới.

Trường học còn có mấy ngày nữa mới mở, Quách Cẩm Nhi chưa trở lại trường, làm bạn gái, đương nhiên là muốn lấy hình thức gọi điện thoại chúc Tiêu Y Đình sinh nhật vui vẻ.

Mặc kệ là TiêuY Đình hay là những người khác của nhà họ Tiêu, mấy năm nay đều hình thành một thói quen, ngày này sẽ mừng sinh nhật cho anh hai lần.

Cho nên, sinh nhật của cô cũng đổi ngày.

Dĩ nhiên, cô cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Hàng năm, mỗi người nhà họ Tiêu cũng sẽ chuẩn bị hai phần, một phần cho Tiêu Y Đình, một phần cho cô, hơn nữa, phần cho cô thường so Tiêu Y Đình tốt hơn.

Mà chính Tiêu Y Đình, cũng sẽ không quên bày tỏ tâm ý, dĩ nhiên, lấy bản tính không biết thẹn của anh, tất nhiên anh sẽ trực tiếp muốn quà tặng từ cô, bình thường trước sinh nhật một tuần sẽ cho cô chuẩn bị. . . . . .

Chỉ là, đồ anh muốn rất kỳ lạ, không phải là những đồ đắt tiền, vừa ý một quyển sách tham khảo, lôi kéo cô đi mua, trên trang sách muốn cô đề chữ lên; trong vườn hoa lúc hoa quế nở, trời thu anh bảo cô đi thu gom lại, làm thành hoa khô, mùa đông pha trà cho anh, sinh nhật ngày đó làm Hoa Quế Cao cho anh ăn; cao xa hơn là trong phòng ăn có bánh ngọt cùng bánh bích quy, anh mang theo bánh bích quy, mỗi một khối trên mặt đều phải viết chữ, viết lên anh hai là người tốt nhất. . . . . .

Tóm lại, những suy nghĩ không tưởng của anh luôn không ngừng. . . . . .

Về phần năm nay, quà tặng anh muốn vừa vào mùa thu rất phù hợp: anh muốn một đôi bao tay, hơn nữa còn là tự tay Thanh Hòa làm. . . . . .

Cô không biết đan, ngày thường bài tập lại vội, còn phải chăm sóc anh, nghỉ đông mới bắt đầu xem lại sách vở, nhưng cô học đan, chuyện này thiên phú thường thường, cô đâm đến ngón tay đều đau, cũng không học được dạng gì, ngày này qua ngày khác, anh còn giữ chức giám sát, mỗi ngày hỏi tới tiến độ của cô, hôm nay cuối cùng làm xong, chỉ là không hiểu tại sao có nhiều hơn vài cái lỗ?

Cô bỏ nó vào trong hộp quà, do dự sáng sớm có nên đưa cho anh không, thật sự không bản lĩnh mà. . . . . .

Lúc cô u mê rối rắm, người nào đó tiếp điện thoại xong tới gõ cửa kiểm hàng. . . . . .

Cô mè nheo rời giường, mở cửa trong nháy mắt, ít khi thấy cô ở trước mặt anh có chút uể oải cùng xấu hổ, "Anh hai. . . . . ."

"Em gái! Bao tay của anh đâu? !" Anh mặt mày hớn hở tràn đầy dáng vẻ mong đợi.

". . . . . ." Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. . . . . . Anh có thể hay không làm bộ quên mất chuyện này đi?

"Nhanh lên một chút! Bên ngoài thời tiết lạnh lắm! Như thế này chúng ta đi ra ngoài anh phải mang!" Anh xoa xoa đôi bàn tay, ngày trọng đại như vậy, mới vừa rồi anh đã thuận tiện đi ra ngoài thăm dò thời tiết một phen, để xác định hoạt động anh an bài có thể tiến hành thuận lợi.

"Đi ra ngoài làm gì?" Cô giả bộ dáng vẻ rất có hứng thú, hi vọng có thể chuyển đề tài.

"Đi chơi! Hoạt động mừng sinh nhật của chúng ta!" Anh trừng mắt nhìn.

Cô chú ý tới hôm nay anh ăn mặc rất đẹp, áo len màu xanh da trời nổi bật lên mặt của anh sạch sẽ trong sáng, cái này giống như một cái nháy mắt lả lơi phong tình, trong phút chốc có cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. . . . . .

Chỉ là, giờ phút này tâm cô chỉ nghĩ đến cái bộ bao tay xui xẻo kia, hoàn toàn không có tâm đi cảm thụ tỉ mỉ, vội cố làm ra vẻ vui sướng, "Tốt lắm! Đi thôi! Chúng ta đi chơi!"

Cô chưa từng đối với chuyện đi chơi lại biểu hiện tích cực như thế. . . . . .

Thật ra khiến Tiêu Y Đình ngẩn người, chỉ là, anh thật vui mừng hôm nay cô vui thích ra ngoài cùng anh như vậy. . . . . .

Nhưng. . . . . ."Cái bao tay đâu? Mau đưa bao tay cho anh!" Anh chấp nhất với cái bao tay như vậy sao. . . . . .

Diệp Thanh Hòa không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chỉ chỉ cái hộp trên bàn sách kia. . . . . .

Anh mừng rỡ, cất bước đi qua, mở hộp quà ra, chỉ thấy một đôi bao tay màu lam nhạt nằm bên trong, cùng áo len hôm nay của anh thật đúng là hợp. . . . . .

Cảm nhận từng sợi len, làm cho người ta lòng ngứa ngáy vừa thấy đã thích, anh không hiểu châm pháp, chỉ cảm thấy đây đúng là một đôi bao tay mà không phải cái khác, cũng đủ để cho anh vui vẻ, hơn nữa để cho anh động lòng, vẫn là cô suy nghĩ sáng tạo, bao tay chằng chịt dán mấy tờ dán giấy nho nhỏ, hoa văn chấm nhỏ. . . . . .

Trời xanh, sao, nghĩ tới đúng là tổ hợp tuyệt vời. . . . . .

"Thật là đẹp mắt!" Anh khen, không kịp chờ đợi cầm lên mang thử.

Vậy mà, cái bao tay này là chuyện gì xảy ra? Tại sao năm đầu ngón tay anh không sai biệt lắm như nhau vậy? Ngón tay cái cùng ngón út ngược lại có thể hoàn toàn ấm áp che chở, nhưng còn có ba đầu ngón tay hoàn toàn không có biện pháp duỗi thẳng. . . . . .

Chỉ là, khi anh thử mang một chiếc khác, phát hiện, tình huống duỗi không thẳng như thế thật sự tốt quá nhiều, bởi vì, ngón tay của anh nỗ lực mấy lần cũng không có thể thuận lợi xỏ vào. . . . . .

Anh thử dùng lực một chút, thảm kịch lại xảy ra. . . . . .

Giấy dán trên len vốn cũng không bền chắc, dùng sức một cái, giấy dán cũng rối rít rơi xuống, sau đó, lộ ra mấy lỗ rách trên bao tay. . . . . .

Thì ra là, giấy dán này không phải là tổ hợp hoa văn hoàn mĩ, mà là vì che đậy. . . . . .

Ồ! Không! Anh tại sao có thể nói nó xấu xí đây?

Đồ em gái làm sao có thể xấu? !

Anh lập tức phủ nhận! Hơn nữa mãnh liệt khiển trách mình!

Đây rõ ràng là một loại vẻ đẹp khác sao? !

Đẹp sáng tạo độc đáo! Đẹp không trọn vẹn! Đẹp nghệ thuật!

Mà nó đẹp nhất ở chỗ, ngón tay của anh duỗi không vào được, là bởi vì lúc em gái đan, chỉ đan cho bằng nhau. . . . . .

"Không cần! Bỏ nó đi! Em đan lại lần nữa!" Đan ra tác phẩm dạng này, còn lấy nó làm lễ vật tặng người, Diệp Thanh Hòa thật không cách nào tha thứ mình. . . . . .

Thế nhưng anh lại nhìn cô cười, "Tốt vô cùng! Rất đẹp! Có một phong cách riêng!"

Lại nói anh nói có một phong cách riêng là phát ra lời thật từ tâm, nhưng cô lại nghe thành nói mát, vô cùng xấu hổ chạy lên phía trước tranh đoạt, bộ dạng cái bao tay này mà đưa ra ngoài, một đời lừng lẫy của cô đều bị hủy diệt! Mới vừa rồi nhất định là đầu óc cô chập mạch mới đồng ý tặng nó cho anh. . . . . .

Quà tặng tới tay, hơn nữa còn là đồ vật ấm áp em gái làm, Tiêu Y Đình sao chịu trả lại cho cô?

Vì vậy trong lúc lôi kéo, anh thề, thật chỉ là trong lúc lôi kéo, cái bao tay này liền không giải thích được sứt chỉ rồi. . . . . .

Cầm “hài cốt” cái bao tay trong tay, trong tay của cô còn nắm mấy sợi, không sai, là mấy sợi! Không biết là từ lỗ nhỏ nào ra, tóm lại, mấy cái lỗ càng lúc càng lớn. . . . . .

Ngực anh cũng mở ra một cái lỗ, hơn nữa càng lúc càng lớn. . . . . .

Gấp đến độ anh hô to, "Đừng động! Đừng động! Đừng kéo nữa!"

Cô chính là muốn kéo! Cố tình muốn kéo! Cô muốn "Hủy thi diệt tích" !

Cô kiên định dùng một chút lực, lỗ lại lớn một chút, mắt thấy cái bao tay hoàn toàn không ra hình dáng bao tay nữa, anh ôm cô liền bắt đầu theo trong tay cô kéo sợi len ra, gấp đến độ cầu khẩn, "Em gái! Em gái tốt! Kéo nữa nó hư mất ! Nghe lời, đừng kéo . . . . . ."

Nhìn anh thật sự sốt ruột, cô không tự chủ được buông lỏng tay, hướng về phía anh khó hiểu hỏi, "Một bộ bao tay thất bại như vậy, anh cần làm chi?"

Anh có chút dừng lại, rồi sau đó nữa cười hắc hắc, giơ cái bao tay ở trước mắt cô quơ quơ, "Lưu làm chứng! Thì ra bạn học không ai bì nổi của chúng lại có lúc thất bại như vậy, ừ, anh muốn giữ! Giữ cả đời! Chờ em già rồi, anh có thể cầm nó cười nhạo em! Em mắng anh nữa...anh còn có thể cầm nó ra ngoài thị uy, hung dữ nữa, hung dữ với anh nữa liền lấy ra đi triển lãm cho mọi người nhìn!"

Sau khi nói xong, anh rất muốn quất miệng mình. . . . . .

"Anh. . . . . ." Diệp Thanh Hòa thầm hô bị lừa, sớm biết như thế, thật không nên mềm lòng buông lỏng tay.

Chỉ là, anh bây giờ, nơi nào còn cần cô tới thúc giục? Cô sẽ không bao giờ mắng anh được nữa rồi, anh thích giữ lại thì giữ . . . . . .

Nghĩ như thế, lại lạnh nhạt.

Anh lần nữa cất bao tay như bảo bối vào trong hộp, "Đợi đã nào...!" Rồi sau đó, liền chạy đi gian phòng của mình.

Trở về nữa thì anh đã mặc vào áo khoác, hào hứng nói với cô, "Đi! Chúng ta đi chơi!"

Bên ngoài mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng mặt trời lại xuyên thấu qua thật dầy tầng mây ôm ấp lấy cả vùng đất, cô cũng không bài xích đi ra ngoài trong thời tiết như vậy.

Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu, thì có một bóng người theo tới.

"Chú tới làm gì?" Tiêu Y Đình lui về phía sau một bước, hạ thấp giọng đối với Tiêu Thành Trác nhe răng trợn mắt .

Tiêu Thành Trác rất vô tội nhìn anh, "Cùng hai người đi chơi!" Nhóc không cảm thấy có gì không đúng. . . . . .

"Chú biết hôm nay là ngày gì không?" Anh hận không được ném Tiêu Thành Trác về.

Tiêu Thành Trác gật đầu một cái, "Ừm! Biết!"

"Biết, chú còn ở đây?" Anh trừng tròng mắt, hy vọng có thể trừngTiêu Thành Trác không thức thời này trừng cho trở về.

Tiêu Thành Trác nhưng bởi vì bị anh trừng miết thành thói quen, hoàn toàn không hiểu hôm nay cái trừng mắt này có cái ý nghĩa gì đặc biệt, hỏi ngược lại anh, "Sao chú không thể đi? Sinh nhật hàng năm của hai người đều cùng chú đi chơi đó! Chú còn có quà tặng cho chị !"

"Hôm nay trừ là sinh nhật chúng ta, còn là. . . . . ." Anh nói tới chỗ này mắc kẹt lại, nhìn một chút Diệp Thanh Hòa đang đi xuống lầu trước.

Anh dừng bước, quyết định ở trên bậc thang, chỗ Diệp Thanh Hòa không nghe được, giải quyết cái vấn đề khó khăn là Tiêu Thành Trác này!

"Chú có biết hay không hôm nay còn là Valentine?" Anh ngăn ở trước người Tiêu Thành Trác hỏi.

Mặt Tiêu Thành Trác mê mang, "Chú biết rõ, nhưng có quan hệ gì tới cháu?"



". . . . . ." Có quan hệ gì? ! Có quan hệ gì? ! ! Ngực anh giống như có một con mèo cào vậy, cực kỳ khó chịu, cuối cùng đáp ở bờ vai của anh, "Ý của cháu là. . . . . . Valentine chú không phải nên đi hẹn với các bạn nữ trong lớp chơi sao? Lần trước đấy, có người còn gọi điện đến nhà chúng ta đó. . . . . ."

Tiêu Thành Trác xem thường nhìn qua anh một cái, "Cháu nghĩ rằng chú giống như cháu không có nguyên tác như vậy sao?"

Nói xong, nhóc lướt qua Tiêu Y Đình, đuổi theo Diệp Thanh Hòa, "Chị, chị, chờ em một chút, em có quà cho chị!"

Tiêu Y Đình trơ mắt nhìn Tiêu Thành Trác tặng một hộp quà cho Diệp Thanh Hòa, sau đó kéo cánh tay Diệp Thanh Hòa ra cửa, trong lòng nhất thời nghẹn một hơi, nghẹn đến hoảng sợ!

"Sinh nhật vui vẻ, Y Đình!" Tiêu Y Bằng vội vàng đi ra ngoài, vỗ trên vai anh.

Anh đang rất bực bội, vui vẻ? Anh tuyệt không vui vẻ được không?

"Tiêu Y Đình! Cháu không đi sao? Vậy chúng ta ngồi xe anh cả đi đấy!" Tiêu Thành Trác quay đầu lại kêu anh, này mặt mày hớn hở, để cho lòng anh lại bị nghẹn thêm ba phần, lại nói sinh nhật của anh và em gái, người này hớn hở cái gì?

Nhưng mà, muốn anh vì vậy không đi, anh cũng không cam lòng, chỉ là, anh có dự cảm, toàn bộ kế hoạch hôm nay của anh đều bị ngâm nước nóng. . . . . .

Mà kết quả luôn là hướng tới dự tính như vậy phát triển. . . . . .

Khi anh bước nhanh đi ra đến bên ngoài thì trên đầu Diệp Thanh Hòa nhiều hơn một cái băng tóc, màu hồng thủy tinh, nơ con bướm nho nhỏ, kết đôi với áo lông hồng nhạt hôm nay của cô, làm cho khí chất trong trẻo lạnh lùng của cô giảm đi phần nào, cô mỉm cưởi lộ vẻ một cô gái đáng yêu.

"Chị, thật là đẹp mắt!" Mặt Tiêu Thành Trác đầy vui mừng tán dương.

Liếc Tiêu Thành Trác, băng tóc này là Tiêu Thành Trác đưa. . . . . .

Anh mặt lạnh, hừ hừ, "Quê mùa!"

"Cháu nói người nào quê mùa? Người nào quê mùa hả ?" Tiêu Thành Trác vô cùng không phục, cùng anh phản bác.

"Chỉ là một cái băng tóc quê mùa, xứng với người quê mùa, ngược lại hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!" Anh tức giận bắn ra một câu, vào buồng lái lái xe đi. Ngày trọng đại như hôm nay, cha chấp nhận cho anh lấy xe nhà, anh trù tính dễ dàng lắm sao? Tiêu Thành Trác đáng hận!

Ai cũng nghe rõ anh đang nói"Người quê mùa" chỉ người nào, Tiêu Thành Trác thở phì phò, an ủi Diệp Thanh Hòa, "Chị, đừng để ý đến nó, chị mang cái này rất đẹp, mới vừa rồi Y Bằng cũng nói đẹp mắt! Nó là ghen tỵ ! Em chưa đưa quà tặng cho nó! Đi, chúng ta lên xe đi!"

Diệp Thanh Hòa đối với những lời này căn bản là không có để ở trong lòng, cùng Tiêu Thành Trác lên xe.

Tiêu Y Đình giận đến đạp cần ga, Đúng! Anh đang ghen tị!

Chỉ là, chuyện càng làm cho anh phát ốm vẫn còn ở phía sau, đến nỗi, sau này anh nhớ lại ngày hôm nay đến cùng là sinh nhật của ai? Anh? Hay là Tiêu Thành Trác?

Đến rạp chiếu phim, Tiêu Thành Trác đối mặt với đồ ăn vặt, lập tức lôi kéo Diệp Thanh Hòa đi chọn, hơn nữa, cái ánh mắt tỏa sáng thế kia, hận không thể thu toàn bộ thức ăn vào trong túi, kết quả, Tiêu Y Đình xếp hàng sắp xếp cơ hồ hai mắt muốn thiếp đi mới mua vé xong, ra ngoài lại phát hiện hai người thoải mái nhàn nhã ngồi ở trên ghế ăn bỏng ngô. . . . . .

"Đi thôi! Tiến vào!" Anh mặt đen lại rống lên một câu, áo lông trắng của anh lúc xếp hàng bị người cọ xát một đống băng kỳ lâm. . . . . .

Tới đây, không thể không nói kế hoạch của Tiêu Nhị thiếu gia. . . . . .

Anh vốn là tính toán mang Diệp Thanh Hòa đến xem một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Hôm nay Valentine nha, cả rạp chiếu phim đều có đôi có cặp , cũng đều chọn phim tình cảm, trong không khí tình yêu lãng mạn, trước hết để cho Diệp Thanh Hòa nhận một chút khai sáng, đưa đến một chút hiệu quả, sau chuẩn bị kế hoạch ở nhà hàng . . . . .

Nhưng là, tất cả, đều bị hủy dưới ma trảo của Tiêu Thanh Trác. . . . . .

Người khác đều có đôi có cặp, nhưng hai người bọn họ lại dẫn theo một “đứa con riêng”, như vậy thì cũng thôi đi, con riêng này lại còn đường hoàng ngồi ở giữa anh và Diệp Thanh Hòa. . . . . .

Chuyện là như vầy, anh cầm trong tay ba tấm vé, đi cuối cùng cho người soát vé xét vé, khi anh chạy tới chỗ ngồi thì hai người bọn họ đã ngồi xong. . . . . .

Anh có lòng cùng Tiêu Thành Trác thương lượng, "Hai chúng ta đổi lại chỗ?"

Tiêu Thành Trác đang cầm khoai tây chiên nhét vào miệng, hỏi ngược lại anh, "Tại sao?"

"Tại. . . . . ." Anh cũng không thể nói anh sợ? Đây cũng không phải phim kịnh dị. . . . . . Hơn nữa dù là phim kịnh dị, cũng không thể nói trước mặt Tiêu Thành Trác. . . . . .

Không đợi anh nghĩ ra lý do tốt hơn , Tiêu Thành Trác liền kiên quyết nói cho anh biết, "Không đổi!"

Rồi sau đó, anh cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Tiêu Thành Trác, cả buổi xem, liền nghe Tiêu Thành Trác từ đầu mùa ăn đến cuối mùa, thỉnh thoảng hỏi Diệp Thanh Hòa, "Chị, chị ăn cái này không? Chị, chị ăn cái đó không?"

Tiêu Y Đình không thể nhịn được nữa , gầm nhẹ nhóc một câu, "Lo xem phim không được sao?"

Tiêu Thành Trác liếc anh một cái, cũng nhẹ giọng trả lời anh, "Vậy cũng phải xem phim có gì hay.Nhìn này, hôn tới hôn lui cái gì dinh dưỡng? Cháu đừng dạy hư chị !"

Sau đó, Tiêu Thành Trác liền bắt đầu trong khi ăn tranh thủ lúc rảnh rỗi, cùng Diệp Thanh Hòa bình luận bộ phim có nhiều hỏng bét, nam nữ diễn viên diễn có bao nhiêu kém, cuối cùng, cho ra kết luận, chỉ có người ngốc nghếch như Tiêu Y Đình mới xem loại phim này, còn không bằng cùng đi trượt băng chơi!

Tiêu Y Đình nhịn xuống, quyết định không nói thêm gì nữa!

Nhịn đến khi phim hết, một bộ biểu tình giống như bị táo bón.

Đi ra bên ngoài ánh sáng, Tiêu Thành Trác rốt cuộc phát hiện sắc mặt cháu trai quá tệ, tự kiểm điểm một phen, trong lòng vẫn có chút áy náy, đưa đồ ăn vặt còn dư cho anh, "Tiêu Y Đình, ngại quá, xem phim chỉ lo cho chị ăn, quên cháu, nam tử hán đại trượng phu, đừng hẹp hòi như vậy!"

Tiêu Y Đình đang cầm một ít túi lớn, xanh cả mặt, có một loại kích động muốn ném tất cả túi kể cả Tiêu Thành Trác vào thùng rác. . . . . .

Chỉ là giờ phút này, anh lo lắng hơn chính là hoạt động sau —— bữa trưa.

Theo kế hoạch của anh, bữa trưa mới là trọng tâm chính, nhưng tình hình này, còn có thể tiến hành thuận lợi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.