Mệt mỏi vì cuộc trắc
nghiệm trong phòng của Rothstein, Tom từ từ lái xe của tôi qua Riverhead tới quốc lộ Sunrise. Không ai trong chúng tôi nói một lời.
Trăng rằm chiếu sáng ngời trên đường, ánh sáng tràn lên ghế trước, nơi bàn tay phải của Tom đặt trên tay ghế giữa chúng tôi.
Thật lòng, tôi luôn yêu đôi tay khỏe khoắn của Tom, có những mạch máu dày,
nổi, chạy từ khuỷu tay mòn vẹt đến cổ tay anh. Trong hai thập niên chơi
bóng rổ, các ngón tay anh trật khớp nhiều lần nên chẳng ngón nào thẳng.
Chúng gần như một bản đồ nổi của đời anh, để lộ mọi điều anh đã trải
qua.
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi đặt bàn tay tôi lên đó.
Bàn
tay Tom nảy lên, anh nhìn tôi, sững sờ. Rồi rất nhanh, anh ngoảnh đi.
Sao tôi lại làm thế? Tôi không rõ. Có thể vì sự khéo léo và hấp dẫn anh
đã thể hiện khi thắng Rothstein và giành thắng lợi lần nữa, hoặc có thể
vì mọi thứ hai chúng tôi đã trải qua trong năm vừa rồi. Hoặc tôi đã muốn làm thế nhiều tháng nay.
Nhưng tôi không ân hận và muốn Tom biết không phải là ngẫu nhiên mà là một việc điên rồ có chủ tâm, những ngón
tay tôi ôm lấy những ngón tay anh.
Nửa tiếng sau đó, trong xe lặng lẽ khác thường.
- Tôi sẽ đón em lúc bảy rưỡi, - là câu duy nhất Tom nói suốt dọc đường,
nhưng lúc anh đỗ xe trước nhà Mack, tôi cảm thấy dường như chúng tôi đã
nói chuyện nhiều giờ liền.
- Ngủ ngon nhé, - tôi nói và nhảy ra khỏi xe. - Anh cừ lắm, Tom. Em tự hào vì anh.
Câu đó khiến Tom mỉm cười theo kiểu tôi chưa từng nhìn thấy, từ khi cả hai chúng tôi còn là những đứa trẻ.