Tám giờ mười lăm
sáng, bãi đỗ xe trước Khu liên hợp tòa án Arthur M. Cromarty bị các
phương tiện truyền thông dày xéo. Xe lấy tin của truyền hình chiếm sáu
hàng gần tòa án nhất; dây cáp to màu đen tỏa khắp mọi hướng trên nền xi
măng.
Các phóng viên mạng và truyền hình cáp, từ eo trở xuống ăn
mặc lôi thôi thoải mái, còn phần trên chỉnh tề và chải chuốt không chê
vào đâu, mặt mũi trang điểm dày, đứng trong vòng ánh sáng chói lòa và
nói lời mở đầu.
Tom và tôi len qua cảnh hỗn độn này và đỗ xe. Rồi đi nhanh tới lối vào khu liên hợp, vội vã vào bên trong an toàn trước
khi bị đám đông các nhà báo vồ lấy.
Chúng tôi tính thời gian rất
tuyệt, vì lúc ấy các máy quay trong bãi đang chĩa vào một người đàn ông
da đen thanh lịch, đứng sừng sững trên bậc thềm tòa án. Lúc chúng tôi đi vội qua, tôi thấy chẳng ai khác T. Smitty Wilson. Tôi đoán rốt cuộc ông đến để tỏ lòng tôn trọng.
Bên trong khoảng ba trăm khán giả hoặc hơn lèn chặt trên bốn chục dãy ghế, tách phòng xử ra làm đôi. Những
người ủng hộ Dante đến từ những nơi rất xa của California, ngồi đầy ắp
bên trái. Bên phải là những người ở gần hơn, ủng hộ các gia đình nạn
nhân. Tôi quen biết hầu hết, gần như suốt đời.
Ít nhất năm chục
cảnh sát vây quanh đám đông đầy mâu thuẫn, và trong trường hợp này, hình như không phải là tùy tiện. Cảnh sát hành pháp đứng vai sát vai dọc các bức tường phía trước và sau, sau chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn, hai bên
bục quan tòa.
Ngoài các nhà báo ở hai hàng ghế đầu, có một vài
ghế ngoại lệ tạo thành hình mẫu của chủng tộc. Một người là Macklin, tám mươi tuổi, một biệt lệ với hầu hết các quy định. Ông ngồi ngang ngược
giữa Marie và Clarence, và khốn cho kẻ nào muốn chuyển ông đi. Ngay ở
hàng đằng sau là Jeff và Sean.
Tom đang lật một chồng hồ sơ, anh chỉ ngước nhìn khi mười hai bồi thẩm, cứ hai người một lần lượt vào chỗ.
Nhưng cả hai chúng tôi không thể nén được hơi thở hổn hển khi Dante có hai
cảnh sát đi kèm, bước vào phòng xử. Cậu mặc áo cộc tay màu xanh rẻ tiền
và quần, cả quần lẫn áo đều cỡ quá nhỏ - trong tù, cậu đã cao lên hơn
hai centimét. Cậu nhìn đăm đăm xuống đất cho đến khi ngồi xuống giữa
chúng tôi.
- Anh chị ổn không? - Dante hỏi bằng giọng khẽ khàng nhất tôi có thể hình dung từ một người cao lớn như cậu.
- Không chỉ ổn mà còn rất ổn, - tôi bảo cậu. - Chúng tôi đã sẵn sàng.
Nụ cười thoáng nhẹ của Dante thật vô giá.
Muộn hai mươi phút so với lịch trình, giọng mũi the thé của chấp hành viên tòa án vang khắp phòng xử:
- Nghe đây! Nghe đây! Tất cả mọi người có mặt trước Tòa án Tối cao hạt Suffolk và Ngài Chánh án Richard Rothstein, đứng dậy!