Lúc đó là bốn giờ
mười lăm sáng. Trong ánh trăng, phố Main vắng vẻ của East Hamptons trông gần như vô hại. Trong tầm nhìn, chiếc ôtô duy nhất là một chiếc Subaru
màu trắng rất oách đỗ trước cửa rạp chiếu bóng xinh đẹp thời những năm
50.
Lúc Clarence từ từ xuyên qua thành phố, đèn chiếc Subaru bật
sáng và lao xuống đường. Chúng tôi đi theo đến đồn cảnh sát bé tí, và
khi chúng tôi tới nơi, chiếc Subaru đã đỗ đằng trước.
Thấp, rắn
chắc và kiên quyết, Lenny Levitt đứng cạnh xe, chiếc máy ảnh Nikkon
quàng qua cổ, một chiếc nữa đặt chắc trên giá ba chân.
Tôi nhảy khỏi xe Clarence và đọc cho Levitt lời tuyên bố vắn tắt tôi đã thảo trong chuyến xe từ thành phố New York.
- Dante Halleyville và Michael Walker, - tôi nói chậm rãi, đủ cho anh kịp ghi vào sổ tay, - tuyệt đối không liên quan đến các vụ giết Eric
Feifer, Patrick Roche và Robert Walco. Dante Halleyville là một chàng
trai ưu tú, không có tiền sự hoặc bất cứ lý do gì để dính dáng đến các
tội ác này.
- Còn Walker đâu? - Levitt hỏi.
- Ngày mai Walco sẽ trình diện. Lúc này không bình luận gì hơn.
- Vì sao họ bỏ trốn?
- Tôi vừa nói rồi, Len? Giờ bắt đầu chụp đi. Đây là cơ hội của cậu để rút khỏi mục Thể thao.
Tôi gọi Lenny vì lý do thông tấn. Những tờ báo khổ nhỏ và cảnh sát thích
hình ảnh nghi phạm da đen bị còng tay, dẫn qua hai hàng người hung hãn
và bị tống vào xe tuần tra. Nhưng sáng nay họ sẽ không có thứ đó.
Hình ảnh Lenny chụp thanh thản hơn nhiều, gần như nên thơ: một thiếu niên
khiếp đảm và người bà bé nhỏ khoác tay nhau tiến vào cửa đồn cảnh sát
của một thành phố nhỏ. Lá cờ Mỹ rập rờn trong ánh trăng. Không một bóng
cảnh sát trong tầm nhìn.
Chụp xong, Levitt cuộn phim như đã thỏa
thuận, còn Clarence và tôi bắt kịp Dante và bà Marie lúc họ ngập ngừng
bước vào đồn East Hampton. Trung úy Marty Diallo đang ở sau bàn. Mắt anh ta nhắm nghiền, miệng há to, và lúc cửa đóng lại sau chúng tôi, anh ta
suýt ngã khỏi ghế.
- Marty, - tôi nói và nhắc lại câu này, - Dante Halleyville đến đây để khai báo.
- Chẳng có ai ở đây hết, - Diallo vừa nói vừa lau rử mắt và rút súng ra. - Tôi phải làm cái quái gì đây?
- Đây là một việc tốt lành, Marty. Chúng tôi sẽ ngồi đây trong lúc anh
gọi vài cú điện thoại. Dante tự đến khai báo. Hãy hạ súng xuống.
- Bây giờ mới bốn giờ sáng, Dunleavy. Anh không thể đợi thêm vài giờ nữa sao?
- Lẽ tất nhiên là chúng tôi không thể. Hãy cầm điện thoại lên đi.
Marty nhìn tôi với vẻ lạ lùng, vừa bối rối vừa coi thường, và chúng tôi lờ mờ hiểu vì sao Dante nhất quyết muốn tôi đi cùng cậu ta.
- Tôi không hiểu tại sao anh lại ở đây với cái thằng ôn con rác rưởi này, - cuối cùng, Diallo nói.
Rồi anh ta đấm mạnh vào mặt Dante.