Trên đường về
Bridgehampton, tôi gọi một cú điện thoại và không phải cho cảnh sát. Tôi gọi cho Len Levitt, một nhà nhiếp ảnh thể thao của hãng AP tôi quen và
gần như tin cậy nhiều năm nay.
- Phải, tôi biết bây giờ là mấy
giờ chứ, Len. Bây giờ cậu có muốn biết vì sao tôi đánh thức cậu không
nào? - Khi nghe thấy tiếng tôi, Levitt cảm ơn thay vì nguyền rủa.
Ngay khi chúng tôi rời thành phố và xuyên qua đường hầm Midtown, Clarence
cho chúng tôi thấy chiếc Buick to tướng của cậu vẫn có thể chạy được.
Gần ba giờ sáng, chúng tôi đến nhà bà Marie.
Lúc chúng tôi đỗ xe, bà Marie đang đợi ở bên ngoài. Lưng bà thẳng như một tấm ván, và bộ mặt của bà vẫn kiên cường. Nếu người ta tưởng bà tan nát vì những sự kiện
trong tuần qua, họ đã nhầm.
Bà mặc bộ quần áo ngày Chủ nhật và
cạnh bà là cái túi to đựng đầy đồ ăn bà nấu nướng suốt đêm và xếp cẩn
thận vào các hộp, phòng khi Dante bị giam cả đêm. Ai mà biết bà đã đứng
đây bao lâu, nhưng chẳng sao vì bạn biết bà sẽ ở đó suốt đêm nếu cần
phải thế.
Trái lại, khi nhìn vào mặt bà, bạn hiểu bà sẽ đi vào địa ngục vì đứa cháu trai. Những người bà phải có ý nghĩa nào đó chứ.
Nhưng lúc này, hơn mọi thứ trên đời, bà Marie nhẹ cả người vì rốt cuộc, bà có thể nhìn thấy và đặt tay lên người Dante, và khi bà vòng tay quanh eo
cậu, tình yêu trong mắt bà hiển hiện đến dữ dằn. Rồi lại một sự ngạc
nhiên nữa - Dante bật khóc trong vòng tay bà.
- Bà đừng lo bà ạ, cháu sẽ ổn thôi, - cậu nói qua nước mắt.
- Nhất định là thế rồi, Dante. Cháu vô tội.