Tôi cho thanh tra
Yates địa chỉ vụ giết người đầu tiên trong ngày - số 838 MacDonough - và anh ta rẽ khỏi dòng xe cộ, lao nhanh xuống giữa Fulton, tiếng còi hú và đèn pha chìm lẫn vào các tạp âm thông thường trong buổi chiều đẹp trời ở Bed-Stuy.
Chiếc Crown Vic siêu hạng của chúng tôi lướt qua các
cặp mắt ngái ngủ của những học sinh đang lang thang trước Price Wise.
Tiếng còi hú của cảnh sát ở vùng này là một phần âm thanh quen thuộc,
giống tiếng đàn dây và kèn co trong ban nhạc Nelson Riddle[22].
- Joe, cứ thoải mái nhé. Tôi đã cho phép người của chúng ta vây kín cho đến khi chúng ta tới đó.
Joe Yates có ba đặc điểm bực mình hơn bất cứ người bạn hoặc đồng sự nào -
hài hước không chán, một cái đầu đầy tóc và một cô bạn gái xinh đẹp. Có
lẽ ba thứ đó liên quan đến nhau, nhưng chẳng làm cho chúng đỡ phiền
nhiễu đi tí nào.
Yates không đáp lại lời dặn dò của tôi, nhưng rõ ràng là nghe theo. Chiếc ôtô giảm xuống gấp đôi tốc độ tối đa, và đỡ
rít lên mỗi khi rẽ. Rốt cuộc, khi chúng tôi đến trước ngôi nhà gạch đỏ
sáu tầng không có thang máy, cốc cà phê đá của tôi vẫn còn một nửa.
- Có đủ êm không, thưa các ông?
Khi chúng tôi lên đến tầng tư, mọi người đã có mặt đầy đủ - Heekin ở đội
Pháp chứng, Nicolo và Hart ở đội Hình sự, viên cảnh sát khu phố đã phá
cửa sau khi một người hàng xóm báo với cảnh sát trong nhà có mùi khó
chịu.
Ngoài những người đi găng trắng đang lấy dấu vân tay trên
quả đấm cửa, vòi nước, công tắc và cửa sổ, tất cả đang đợi tôi đến chứng kiến hiện trường như lúc phát hiện.
Chưa ai động đến cậu thanh
niên nửa nằm, nửa ngồi trên giường. Căn cứ vào mùi, vẻ tái nhợt và mảnh
thịt bị chuột gặm rời ở ngón chân, tôi nói cậu ta đã chết khoảng một
tuần.
- Tivi vẫn chạy lúc mọi người đến đây à? - Tôi hỏi.
- Vâng, - Hart, thanh tra trẻ hơn trong hai người của đội hình sự và hơi
xu nịnh, nói. - Âm lượng vẫn giữ nguyên. Kênh giữ nguyên. Chưa ai động
vào thứ gì, Connie.
Tiếng om sòm văng vẳng trên tivi là một trong những chương trình tấu hài. Ngay lúc này, một nữ diễn viên hài da đen
gầy nhom đang kể lể về những phụ nữ da đen to béo và hình như Heekin cho chương trình này là cuồng loạn.
- Chúng tôi lôi anh vào lúc tồi tệ phải không? Vì nếu chúng tôi làm rồi, chúng ta có thể sắp xếp lại.
- Hay lắm, thưa sếp.
- Anh chắc chứ? Cô gái này khá ngộ đấy. Ý tôi là cô ta giết anh bạn của chúng ta ở ngay đây.
Tôi đến chỗ một trong các nhân viên Pháp chứng đang lấy dấu vân tay trên cái điều khiển để tắt tivi và hỏi một câu nóng hổi.
- Vậy người chết tội nghiệp, không may này là ai?