Đang là sáng thứ Hai, người duy nhất cảm thấy tán thành nửa vời thế giới này là nhiếp ảnh gia hãng AP và anh bạn Lenny Levitt. Từ dịp cuối tuần, bức ảnh Dante và bà
cậu dưới ánh trăng của Len đã xuất hiện trên bìa các tờ Post, Daily News và Newsday. Vai trò phụ của tôi trong công việc của anh chỉ vừa đủ nhắc tới một lần - trên tờ Newsday - và tôi có một cơ hội khá tốt để lui về
cuộc sống cũ, thoải mái dù ít gây nên cảm hứng của tôi.
Mặc dù
việc duy nhất tôi làm xong là kết thúc vụ bất động sản cho ông bạn Pete
Lampke, tôi đỗ xe ngoài văn phòng lúc tám giờ mười lăm sáng. Giống mọi
sáng ngày thường suốt ba năm nay, tôi để con Wingo ở ghế trước và vào
hiệu bánh Montauk uống cà phê và ăn bánh Danish.
Vì sao tôi trung thành với hiệu bánh này là một điều bí ẩn. Chắc chắn không phải vì bánh ròn tan hoặc vị đậm đà của cà phê. Ắt hẳn là nhờ sự vui tươi buổi sớm
bền vững và đáng tin cậy của cô chủ Lucy Kalin.
Hôm nay, câu duy nhất Lucy nói là “hai đô hai mươi xu”. Tôi đoán cô đã có một đêm tồi tệ.
- Tôi biết giá mà, Lucy. Chúc cô buổi sáng tốt lành.
Cầm bữa sáng trong tay, tôi dắt chó và nhằm hướng văn phòng.
Tầng trệt của tòa nhà Grossman ở cạnh tôi, và ông chủ có tên đặt cho tòa nhà cũng đang đến, tươi tỉnh và sớm sủa. Thường ngày Jake Grossman là người nồng hậu, vui vẻ, thích tán chuyện kể cả những việc ngoài chuyên môn
của ông.
Song sáng nay đáp lại lời chào của tôi, ông như người câm điếc.
Có chuyện gì đây. Tôi nhẹ người lui vào phòng làm việc, nơi có thể yên ổn đọc lại giấy tờ trước khi liên hệ với Clarence.
Lúc tôi gọi, anh chàng tội nghiệp này khổ sở vì việc xảy ra với Dante nên
chỉ nói phải đến phòng cấp cứu ở SoutHamptons xin thuốc an thần mới qua
đêm được. Tôi hình dung ra sự việc, nhưng cậu ta có vẻ hơi lạnh nhạt.
Sáng nay mọi người làm sao thế nhỉ?
Tôi biết bà Marie chắc càng khổ sở hơn vì bà không nhấc máy.
Đến trưa, các hợp đồng của Lampke vẫn chưa tới, tôi gọi điện cho người môi giới Phyllis.
- Tôi nợ anh một cuộc gọi, - cô nói. - Peter đã quyết định làm việc với một luật sư có nhiều kinh nghiệm về bất động sản hơn.
- Thật thế ư?
- Thật.
Tin xấu làm tôi đói bụng, nhưng sang bên kia đường ngập nắng vào hiệu bánh
của John, Wingo và tôi đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ do một người đàn ông Honduras và ba cô con gái điều hành ở ven Amagansett.
Như thường lệ, nơi này đầy chật những thợ mộc Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, những
người làm vườn, người làm công nhật, những người giữ cho Hamptons đáng
yêu. Mặc dù ở đó có cả chồng báo đăng ảnh Dante, chẳng ai quan tâm đến
sự kiện gây xúc động mới nhất ở Hamptons. Trong đám người nói tiếng Tây
Ban Nha tách biệt với thành phố, tôi trở thành vô hình và cảm thấy khá
dễ chịu.
Tôi ăn bánh mì kẹp thịt lợn và rau ngay tại bàn, rồi bất chấp mọi cố gắng, tôi vẫn nghĩ đến Dante đang sợ hãi trong xà lim, đến
ông luật sư già cả, mệt mỏi của cậu. Điều khả dĩ duy nhất là với một vụ
lớn như thế, sẽ không có người nào giam chung với Dante.
Vì ngày
hôm qua Michael Walker vẫn chưa nộp mình, tôi gọi cho Lenny ở văn phòng
hãng AP để xem anh ta có nghe được tin tức gì không. Chúng tôi đang nói
chuyện thì có cái gì đó ném qua cửa sổ vào văn phòng. Cái quái gì thế
này? Kính vỡ rơi đầy bàn tôi. Rồi tôi thấy một cái túi đang cháy trên
sàn.
- Tôi gọi cậu sau nhé, Lenny! Có người vừa phá cửa sổ của tôi.
Tôi dập tắt ngọn lửa bằng bình cứu hỏa treo ngoài hành lang, nhưng căn
phòng đầy khói màu vàng hăng xè và bốc mùi hôi thối khủng khiếp, làm
Wingo và tôi phát hiện ra ngay một túi phân đang cháy.
Tôi hiểu rằng có kẻ đang muốn tôi tức phát điên. Nghĩ sao đây? Tôi cũng hơi cáu bọn chúng thật.