Ba chục năm trước,
khi hạt đặt ở ngoại ô Riverhead, Khu Liên cơ Arthur M. Cromarty là một
mớ lộn xộn các trụ sở tòa án hạt, trông gần như oai vệ và hiện đại với
những bức tường lớn màu trắng và những cánh cửa cao bằng kính.
Hiện giờ trông nó đơn sơ và xấu xí như mọi chỗ tập thể lỗi thời. Chúng tôi
vào khu liên cơ ngay lúc Dante bị dẫn vào tòa nhà chính. Hối hả len qua
một đàn mòng biển đậu không đúng chỗ, chúng tôi theo cậu qua nhiều lớp
cửa kính.
Người bảo vệ phía sau máy dò kim loại bảo chúng tôi
rằng chánh án Barreiro xử các vụ tố cáo ở tầng ba, và đưa cánh tay lực
lưỡng, nặng trĩu các hình xăm chỉ thang máy cho chúng tôi.
Phòng
xử 301 có mùi khó chịu của tai họa, về mặt nào đó giống như một phòng
cấp cứu ở khu phố cổ. Các thành viên quẫn trí của hai chục gia đình ào
đến đây theo thông báo, ngồi rải rác thành từng cụm khắp bốn chục dãy
ghế.
Clarence, Marie và tôi tìm một quãng trống, ngồi và đợi lúc một đoàn người, phần lớn trẻ và da đen, tiến vào.
Hết người này đến người khác, mỗi người một cảnh sát dẫn giải qua một cửa
ngách. Các bà mẹ, các bạn gái kiệt quệ và các luật sư do tòa án chỉ định nhìn họ, những người bị chính thức quy tội trộm cắp, buôn bán ma túy,
đe dọa và bạo lực gia đình. Tôi là một trong các luật sư đó suốt ba năm, nên tôi biết mọi thủ tục.
- Thật nhục, - Marie thì thầm một mình. - Chuyện này là nhầm lẫn.
Hệ thống này tiến hành hiệu quả một cách tàn bạo, mỗi cuộc xử chưa đầy
mười phút, nhưng vẫn còn hơn hai giờ trước khi một giọng kỳ quái tuyên
bố:
- Dân chúng ở hạt Suffolk bang New York kiện Dante Halleyville. - Giờ đến lượt bà Marie và Clarence thở hổn hển.
Giống những người trước đó, Dante bị còng tay và mặc bộ áo liền quần màu cam
tươi, quá ngắn so với cậu, tay và chân thò ra đến mươi phân.
Dante tiến đến cái bàn hình chữ nhật trước quan tòa. Ngồi đó là luật sư do
tòa chỉ định, một người đàn ông cao, lom khom gần sáu chục tuổi, đeo cặp kính gọng sừng to quá mức. Phần lớn là công sức của Marie. Bà biết
Dante vô tội, vì thế bà khuyên cậu sử dụng những thứ tòa cho cậu. Tất
nhiên tôi không đồng ý, nhưng tôi chỉ ở đây để tư vấn miễn phí khi được
hỏi, nếu như tôi được hỏi.
Chánh án Joseph Barreiro cúi vào micro gắn trên bàn ông và nói:
- Dante Halleyville bị buộc tội giết ba người.
Ngay lập tức nhiều tiếng xì xào ngờ vực lan khắp các hàng ghế trong phòng xử.
- Bị đơn không có tội với cả ba cái chết này, thưa ngài, - luật sư của
Dante nói. - Trong lúc chờ bảo lãnh, chúng tôi yêu cầu tòa nhớ rằng đây
là một thanh niên đã tự đến khai báo, trước kia chưa hề có hành động tấn công nào và gắn bó chặt chẽ với cộng đồng. Vì những lý do này, Dante
Halleyville đã thực hiện một chuyến đi không thể coi là liều lĩnh, chúng tôi khẩn thiết đề nghị xin đặt mức bảo lãnh trong phạm vi thu nhập
khiêm tốn của gia đình cậu ta.
Luật sư của Dante ngồi xuống, và
đối phương của ông ta, mạnh mẽ hơn nhiều, bật dậy. Anh ta trạc tuổi tôi, tóc cắt ngắn, mặc complê rẻ tiền, làm tôi nhớ đến một nửa số sinh viên
học cùng trường luật với mình.
- Quan điểm của bang ngược lại,
thưa ngài. Ba thanh niên bị bỏ lại và bị giết trong vũng máu lạnh lẽo.
Vì bản chất của tội ác và những trừng phạt nghiêm khắc với bị cáo cũng
như thực tế là trước khi chịu trình diện, bị cáo đã tự do trong vài
ngày, chúng tôi tin rằng về bản chất bị cáo là hiện thân của cuộc bỏ
trốn liều lĩnh.
Chánh án cân nhắc cả hai lời biện hộ trong ba mươi giây.
- Tòa đặt mức bảo lãnh cho bị cáo là sáu triệu đôla. Mỗi nạn nhân là hai triệu đôla.
Xin bảo lãnh và toàn bộ quá trình xét xử chỉ diễn ra trong khoảng đặt xuống và cầm lên món ăn gọi qua ô cửa xe của McDonald. Tiếng búa của chánh án Barreiro vừa nhỏ bớt thì các cảnh sát quận đã xuất hiện và dẫn Dante
qua cửa ngách.
- Nó vô tội, - bà Marie thì thào cạnh tôi. - Cả đời, nó chưa hề xúc phạm ai.