Sau một loạt sự kiện
là một đêm trên đi-văng với Wingo, thật ngon lành. Tôi tới bar Marjorie, không chỉ vì đây là quán bar ưa thích của tôi ở đây mà là nơi tôi thích hơn bất kỳ nơi đâu. Hamptons có hàng trăm hắc điếm cực kỳ ghê tởm, mua
vui cho những người đi nghỉ cuối tuần, nhưng tôi thà chơi bingo ở Elks
Club còn hơn là đặt chân vào phần lớn những nơi đó.
Marjorie hiển nhiên là thiên vị dân hàng phố, nhưng chủ nhân, Marjorie Seger đón mừng bất cứ người nào không đần độn, bất chấp họ có thể bị nhận xét xấu trên hồ sơ, vì thế quán không có không khí chống đối gay gắt của một nơi
thành thị thâm căn cố đế như ở Wolfie.
Thêm nữa, ở Wolfie tôi
chưa bao giờ hết phiền toái nếu tôi gọi martini Grey Goose, mà đó mới là thứ tôi muốn và cần, còn ở Marjorie tôi gọi một cốc rồi lấy một cái ghế đặt bên ngoài bar, trên bến tàu.
Mắt Marjorie sáng ngời, và
trong lúc cô đặt cốc lên đá và rửa bình trộn, tôi lắng nghe tiếng các
sợi thừng rên rỉ, tiếng sóng vỗ vào vỏ các tàu đánh cá lớn neo cách đó
ba mét.
Khá dễ chịu.
Tôi đang mong gặp một hoặc nhiều các
ông bạn cầu thủ bóng rổ ở đây, nhưng chẳng thấy ai. Tôi đành hài lòng
với Billy Belnap, học cùng môn lịch sử và Anh ngữ với tôi ở East
Hamptons High. Trong suốt mười lăm năm, cậu ta là một trong những người
giỏi nhất ở East Hampton.
Belnap vận đồng phục và đang phiên
trực, cậu ngồi trên ghế cạnh tôi vừa hút thuốc lá vừa uống từng ngụm
Coke. Có nghĩa là cậu uống rum pha Coke, hoặc Jack pha Coke, không mấy
khi uống Coke nguyên.
Đó là điều khác giữa cậu và Marjorie lúc
này đang chăm chú pha cocktail cho tôi. Lúc cô đặt cái cốc để lạnh và
rót thứ đồ uống trong mờ, tôi ngừng nói chuyện với Billy và im lặng thán phục, cho đến lúc giọt chất lỏng cuối cùng lên tận vành cốc, giống như
nước ở một trong vô vàn bể bơi 200.000 đôla.
- Hy vọng cô biết là tôi rất phục cô, - tôi nói và cúi xuống thận trọng nhấp ngụm đầu tiên.
- Giữ lấy sự yêu mến của anh, Dunleavy ạ, - Marjorie nói. - Chỉ hơn thế này vài giọt, anh sẽ quất vào mông tôi ngay thôi.
Lúc Grey Goose đã ngấm, tôi nghĩ có nên kể với Billy về những sự kiện chiều nay hay không. Phần lớn dân hàng phố chúng tôi không mấy mặn mà với
những chuyện lặt vặt kiểu ấy.
Vì thế cố giữ cân bằng giữa khiêm tốn và hài hước, tôi kể chuyện. Lúc đến đoạn Michael kề súng vào đầu Feif, tôi nói:
- Tớ nghĩ chắc tớ sắp phải cọ rửa máu trên cái sân triệu đô của Wilson mất.
Belnap không cười.
- Ông Wilson có đấy không? - Cậu ta hỏi.
- Không. Nghe nói ông ấy ngại đặt chân đến đó.
- Tớ tin thế.
Say chuyện, tôi đang thuật lại câu đe dọa cuối cùng, đầy sĩ diện của Walker thì có tiếng kin kít của chiếc radio thu phát hai chiều đặt cạnh cốc
của Belnap mới vơi một nửa. Cậu nhấc chiếc radio và lắng nghe.
- Có ba cái xác ở East Hampton, - Belnap nói và uống một hơi hết cốc. - Cậu có muốn đến đấy không?