- Ba nam, ngoài hai mươi tuổi, - Belnap nói trong lúc lái xe. - Một người chạy bộ vừa gọi đến.
Tôi muốn hỏi ở đâu, nhưng đường xấu làm Belnap phải nhìn chăm chú qua kính
và cái xe rít lên ở mỗi chỗ rẽ làm tôi không thể hỏi câu nào.
Ắt
là tôi đã sống một cuộc đời được che chở, vì đây là lần đầu tiên tôi
ngồi trên xe tuần tra của cảnh sát. Mặc dù đèn loang loáng và tiếng còi
hú điên rồ, hình như trong xe rất yên tĩnh. Không phải là tôi cảm thấy
sự yên tĩnh. Mà là mọi thứ. Ba xác chết ở East Hampton? Chắc là đụng xe, một vụ chưa từng có.
Những con đường tỏa ra từ đây đều nhiều cây và lộng gió, những chùm tia sáng mạnh trên chiếc xe tuần tiễu của
Belnap chỉ vừa đủ sứt mẻ bóng tối. Lúc chúng tôi đến cuối Quonset và lao vào ánh đèn sáng choang trên đường 27, có cảm giác như từ đáy hồ sâu
thẳm, lạnh giá ngoi lên trên mặt nước.
Đi thêm một phần tư dặm
nữa, ngay trước bãi biển, chúng tôi chật vật hãm phanh và lại rơi vào
bóng tối mịt mùng. Mất một giây, mắt tôi mới đủ quen để thấy chúng tôi
đang trên đường Beach.
Trong bóng tối, những ngôi nhà to lớn mà
vụng về trông đầy đe dọa. Lúc này chúng tôi thực sự bay qua sân gôn với
tốc độ tám mươi nhăm dặm.
Thêm một phần tư dặm nữa, Belnap phanh
gấp làm tôi nhao về trước rồi bất thình lình, cậu ta ngoặt vào giữa hai
cái cổng cao trắng muốt - những cái cổng trắng của T. Smitty Wilson.
- Đây rồi, - Billy nói và chăm chú nhìn thẳng về phía trước. - Trở lại hiện trường các người hùng của cậu đây!
Đường dành cho xe vắng vẻ, không một chiếc xe nào đỗ cạnh sân là điều tôi
chưa từng thấy trong nhiều tháng nay. Ngay cả khi trời đang mưa như
trút, vẫn có một đám nhậu nhẹt trong các ôtô của họ. Nhưng trong đêm thứ Bảy, cuối tuần Ngày Lao động, nơi này vắng như trước đêm Giáng Sinh.
- Tệ quá, Tom ạ, - Belnap nói, cố tình nói nhẹ đi. - Chẳng kẻ nào lại đến tận đây mà giết người. Chắc không phải là ngẫu nhiên.