Xúc động cực độ, tôi
lái xe đến nhà Jeff. Tôi cần trò chuyện với người tôi tin cậy, vì tôi
đang nghĩ đến việc làm luật sư cho Dante. Tôi cần ai đó nói chuyện với
tôi, kéo tôi khỏi sự điên rồ.
Mười năm trước, anh trai tôi chỉ có khả năng mua ngôi nhà cuối cùng ở Montauk. Tôi cho anh vay khoản tiền
thưởng của tôi và hiện giờ ngôi nhà đáng giá gấp năm số tiền anh mua.
Điều đó chẳng làm chúng tôi hào hứng. Mọi thứ bạn mua rồi sẽ chui qua
mái nhà mà thôi. Tuy nhiên lần này lại được việc, vì vợ Jeff vừa bỏ anh
vì bảo anh là “người không đủ tham vọng”. Hiện giờ Jeff và ba con sống
trong ngôi nhà trị giá hơn một triệu đôla.
Lúc bỏ anh tôi,
Lizbeth nhận nuôi Sean, Leslie và Mickey. Nhưng Jeff đã thuê một luật sư giỏi nhất vùng. Luật sư Mary Warner là bạn tôi, cô đã chứng minh rằng
trong bao việc khác, ngoài mùa bóng đá ra, hàng ngày Jeff ở nhà từ ba
rưỡi và được nghỉ trọn các mùa hè, và trước sự sửng sốt của mọi người,
chánh án cho phép Jeff chăm sóc hoàn toàn cả ba đứa con.
Sean,
đứa lớn nhất, vừa tròn hai nhăm tuổi, và lúc tôi lái xe vào, nó đang cử
tạ trong gara. Hai chú cháu tôi nói chuyện vài phút, sau đó Sean bắt đầu phá tan những lời nói nhát gừng của tôi.
- Chú ạ, - nó nói giữa những động tác lặp lại, - cái gì làm chú cảm thấy mình là người ít nổi tiếng nhất ở Montauk?
- Bố cháu có nhà không? - Tôi hỏi.
- Bố cháu chưa về. Trận đầu tiên với Patchogue mất hai tuần.
- Chú nghĩ bây giờ chú sẽ đến trường. Chú cần nói chuyện với bố cháu.
- Chú lấy hộ cháu cái đệm trên ghế dài trước khi đi được không?
Tôi lấy cái đệm mềm cho Sean, có lẽ vì nó làm tôi nhớ đến mình hồi bé. Vì
nó là con cả, nên cuộc ly hôn của bố nó tác động mạnh nhất lên nó. Nó là “con trai của huấn luyện viên” trong trường, vì thế dù là một vận động
viên bẩm sinh, nó chưa bao giờ đi dự cuộc thi đấu của đội nhà trường.
Vài năm gần đây, Sean cử tạ. Có lẽ nó muốn trông sung sức ở vị trí vệ sĩ,
hoặc giải thích cặn kẽ với bố nó. Giờ nó giải thích với tôi rằng nó sẽ
không ngừng mắc thêm tạ cho đến lúc nó nâng được mỗi đầu tạ 75 ký. Chỉ
được thêm tạ đến 160 ký, và Sean chưa thể nâng quá 110 ký.
- Cháu có chắc đã sẵn sàng cho việc này chưa? - Tôi hỏi và nhìn xuống gương mặt quả quyết của nó.
- Cháu sẽ tìm ra cách.
Thằng bé nâng mười hai lần, cái cười nở rộng trên bộ mặt đỏ rực.
- Cảm ơn chú Tommy.
- Chú thích thế mà. Nếu chú nói với bố cháu là cháu oách lắm thì có được không?
- Không. Chỉ làm bố cháu nói đến những khả năng phí hoài của cháu thôi.
- Đừng bực mình, Sean ạ. Lãng phí tài năng là truyền thống của nhà Dunleavy chúng ta mà.