Tôi đã trở về thành
phố ba năm, mà đây là lần đầu tiên đến thăm trường cũ. Thực ra, tôi thà
đau răng còn hơn gặp lại, nhưng lúc bước trên sàn phòng tập thể dục mới
đánh bóng, bao giờ kỷ niệm cũng ào ạt trở về. Không có gì thay đổi nhiều lắm. Vẫn những tấm ván hậu bằng sợi thủy tinh. Vẫn những ghế ngồi bằng
gỗ. Vẫn mùi Lysol. Thực lòng, tôi thích mùi đó.
Văn phòng của
Jeff ở bên trên phòng thay quần áo, quá kém cả về tiện nghi lẫn mùi
thơm. Anh đang ngồi trong góc phòng, chăm chú xem băng ghi hình về cuộc
thi đấu chiếu lên bức tường bằng gạch xỉ. Những hình ảnh đen - trắng và
tiếng vo vo của máy chiếu cùng những hạt bụi vẩn trong không khí làm tôi cảm thấy như sa vào tình trạng sai lệch về thời gian.
- Thấy
cách chơi của Parcells[24] chưa? - Jeff luôn ngưỡng mộ Parcells, thậm
chí trông cũng hơi giống anh ta. - Anh định hỏi chú một việc tương tự.
Nghe nói chú cần một cách hơn là anh. Một cách tìm lối thoát.
- Có lẽ anh đúng.
Một cú đá bổng trên màn ảnh, quả bóng dường như lơ lửng mãi trong không khí mùa thu.
- Em đã giúp một cậu bé sợ hãi tự khai báo, - tôi nói với Jeff. Tôi không kể với anh là tôi được mời đại diện cho cậu bé đó. Hoặc thực ra tôi
đang cân nhắc.
- Vụ Walco, Rochie và Feifer phải không? Chú không nghĩ là chúng sợ đấy chứ? Anh không muốn chú dính dáng đến vụ đó, Tom ạ.
- Em cũng không chắc nhận lời. Em nghĩ phải làm gì đó khi gặp bà của
Dante. Xem họ sống ở đâu, sống ra sao. Còn một chi tiết nhỏ nữa - cậu ta không làm việc đó.
Dường như Jeff không nghe tôi, nhưng có lẽ anh nghe thấy vì anh tắt máy chiếu.
- Riêng giữa chú và anh thôi nhé, - anh nói, - mùa bóng chưa bắt đầu mà
anh đã ngán bóng đá muốn chết. Kiếm một chai bia đi, chú em.
- Thấy chưa, thế là có cách rồi, - tôi nói và cười toe toét, nhưng Jeff không cười đáp lại.