Tất cả mọi người đều sững người, kinh ngạc đến không nhặt kịp hàm. Con người ta vốn rất giàu trí tưởng tượng, lúc này, trong đầu ai cũng hiện lên vô vàn suy đoán. Triệu Kiến Văn ngây người nhìn Cố Lãnh Dạ, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Riêng Cố Lãnh Dạ lại hoàn toàn bình thản, tựa hồ người đang được nhắc tới không phải là anh. Giơ tay nhìn đồng hồ, Cố Lãnh Dạ chậm rãi nói với người quản lí:
- Tiền bữa tiệc này tôi trả. Bây giờ tôi và vợ phải ra sân bay ngay, cáo từ trước.
- Vâng, chủ tịch và phu nhân đi vui vẻ. Tôi sẽ phục vụ mấy vị đây chu đáo.
Cố Lãnh Dạ hơi gật đầu, bước tới ra hiệu Trịnh An Nhiên đi cùng mình. Châu Hạ Thanh như uống nhầm thuốc, bật dậy hét lớn:
- Anh có biết vợ anh là người phụ nữ như thế nào không? Cô ta chỉ cần tiền của anh thôi. Khi nào anh phá sản, cô ta nhất định sẽ bỏ anh theo người khác thôi!
Một lần nữa, không gian rơi vào im lặng. Ngay cả người quản lí cũng kinh hãi, trợn mắt nhìn Châu Hạ Thanh. Cố Lãnh Dạ là người không dễ động vào, i cũng phải nể mặt anh ta mấy phần. Châu Hạ Thanh nói Trịnh An Nhiên như vậy chỉ e mai sau không được sống yên.
Quả nhiên, Cố Lãnh Dạ xoay lưng nhìn Châu Hạ Thanh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. Căn phòng ăn vốn rất rộng rãi nhanh chóng rơi vào ngột ngạt. Chính lúc ấy, Trịnh An Nhiên từ đầu đến cuối không nói tiếng nào mới mở miệng:
- Hạ Thanh, mặc cho cậu ghét tôi thế nào, cậu còn nói tôi như thế một lần nữa tôi sẽ kiện cậu vì tội phỉ báng. Tôi... và chồng đang sống rất vui vẻ, không phiền cậu bận tâm.
Nói đoạn cô nắm lấy tay Cố Lãnh Dạ bước ra ngoài, tránh né tia nhìn chua xót của Triệu Kiến Văn. Chợt bàn tay cô cảm thấy đau nhói, Cố Lãnh Dạ từ bị động chuyển sang chủ động, siết chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô. Đi đến cửa, Cố Lãnh Dạ dừng chân, không nhìn Châu Hạ Thanh, thản nhiên nói:
- Tôi căn bản không để mình phá sản, càng không để cô ấy rời khỏi tôi.
~o0o~
Ngồi trong xe, Trịnh An Nhiên lén nhìn Cố Lãnh Dạ, gương mặt anh ta vẫn lạnh tanh, không chút cảm xúc.
- Vừa rồi tôi chỉ là... ừm...
- Không cần giải thích. Tôi sẽ không làm gì cô ta.
Trịnh An Nhiên khẽ thở phào, tựa lưng xuống ghế vẻ mệt mỏi. Điện thoại vang lên chuông báo tin nhắn từ số lạ, Trịnh An Nhiên do dự mở ra, lập tức ngẩn người.
“ Em thực sự hạnh phúc?”
Là anh... Tại sao anh lại biết số của cô? Tại sao anh lại hỏi như vậy?
Trịnh An Nhiên mím môi, chầm chậm gõ trả.
“ Rất hạnh phúc.”
Cất điện thoại vào túi, Trịnh An Nhiên phát hiện ra Cố Lãnh Dạ đang nhìn mình, đáy mắt mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Anh vuốt nhẹ mái tóc đen huyền của cô, trầm ngâm không nói tiếng nào.
Rất lâu sau, anh khẽ hỏi:
- Đói không?
Lắc đầu.
- Sắp tới sân bay rồi, chợp mắt chút đi.
Trịnh An Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt, đi vào giấc ngủ. Trong mơ, cô cảm thấy ai đó ôm chặt lấy mình, bế bổng lên. Trịnh An Nhiên tựa đầu vào vòm ngực vững chắc ấy, an toàn tuyệt đối.
- Văn... đừng rời xa em...
Người kia đờ người, vòng tay hơi nới lỏng. Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nam pha chút đau khổ vang lên bên tai:
- Tôi sẽ không bao giờ rời xa em...