Trịnh An Nhiên bật dậy khỏi cơn mê, nơi khóe mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt. Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, trên người cũng đã thay bộ váy trắng muốt đơn giản. Cố Lãnh Dạ không biết đã ngồi bên giường từ khi nào, vừa thấy cô tỉnh giấc, anh liền đứng dậy, bàn tay to lớn dịu dàng sờ trán cô.
- Không sao chứ? Lúc ở trên máy bay em bị sốt.
Trịnh An Nhiên còn chưa kịp kinh ngạc thì phát hiện ra trong phòng còn một người thứ ba, không ai khác chính là mẹ chồng cô.
Bà Cố vốn tuổi già sức yếu, hiện đang điều trị ở Pari. Tháng nào cũng đều đặn hai tuần một lần, Cố Lãnh Dạ và Trịnh An Nhiên lên máy bay tới đây thăm bà. Lấy Cố Lãnh Dạ đã sáu năm, tuy cô và anh ta không yêu nhau nhưng Trịnh An Nhiên thực sự rất yêu quý người phụ nữ trung niên này. Nghe nói năm xưa Cố gia không được như ngày nay, một tay bà nuôi dưỡng, tần tảo sớm hôm nuôi Cố Lãnh Dạ lớn khôn. Bà là người phụ nữ kiên cường, không giống như cô.
- Lãnh Dạ, em không sao.
Bàn tay Cố Lãnh Dạ hơi run, nhanh chóng thu về. Trịnh An Nhiên không nhận ra khác lạ ấy, hơi gượng dậy chào mẹ chồng. Cố phu nhân tươi cười nhìn con dâu, bàn tay nhăn nheo nắm lấy tay cô siết chặt lại. Phút chốc, Trịnh An Nhiên cảm thấy thực có lỗi với bà, áy náy ngập tràn trong trái tim cô.
- Tiểu Nhiên, Tiểu Dạ, các con bao giờ mới sinh cháu cho mẹ bế đây? Thật sốt ruột!
Cả hai người đồng loạt sững người, nhất thời không biết nên nói gì. Bà sốt ruột cũng đúng, hai người lấy nhau sáu năm mà vẫn chưa có con, hỏi ai chẳng thấy lạ? Sáu năm, ngoài đêm tân hôn tôi ngủ trên giường anh sô pha, hai người họ chưa từng ngủ chung phòng, làm sao có thể sinh con?
- Mẹ, mẹ đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tiểu Nhiên tuần trước mới sảy thai, cô ấy còn đang rất đau lòng.
Hở? Sảy thai? Cô có thai bao giờ mà sảy?
Trịnh An Nhiên hồ nghi nhìn kẻ nói dối không chớp mắt kia, do dự không biết có nên thuận theo không. Bà Cố nghe vậy lập tức xanh mặt, cơ hồ có hơi lảo đảo. Trịnh An Nhiên ngồi gần bà nhất, nhận ra ngay khóe mắt bà đã đỏ hoe. Đến nước này rồi, Trịnh An Nhiên chỉ còn có thể cúi gằm mặt, không nói gì thêm.
- Mẹ xin lỗi, Tiểu Nhiên, con đừng buồn... Không có đứa này sẽ có đứa khác... Hai con còn trẻ mà...
Thấy cả hai người đều không trả lời, bà Cố lặng lẽ ra ngoài, trong lòng đau khổ vô cùng. Trịnh An Nhiên bấy giờ mới dám ngẩng lên, lo lắng nhìn Cố lãnh Dạ:
- Tại sao lại nói như vậy? Mẹ nhất định sẽ buồn lắm...
- Cô nghĩ mẹ đợi một thứ không thể sẽ vui?
- Tôi...
Đúng vậy, có con chính là một thứ không thể. Thế nhưng, nhìn gương mặt bà Cô đau buồn đến vậy, Trịnh An Nhiên quả thực không yên lòng.
Cố Lãnh Dạ lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí thản nhiên:
- Mẹ tôi rất mạnh mẽ, không cần lo.
“Wo zong shi hen xiao xin Em luôn rất cẩn thận
hai pa ba ai jing xing
sợ rằng sẽ đánh thức tình yêu
Suo yi yi bu yi bu fang qi zi ji
Nên từng bước từng bước vứt bỏ bản thân
zhi wei le ying he ni
chỉ để thuận theo anh...”
Cố Lãnh Dạ vừa dứt lời thì chiếc điện thoại vang lên, Trịnh An Nhiên nhíu mày nhìn màn hình, vội vàng ấn nghe. Bên kia, giọng nữ gấp gáp cất lời:
“ Xin hỏi, cô có phải người nhà anh Triệu Kiến Văn không? Anh Triệu bị tai nạn xe, hiện đang cấp cứu, cô có thể đến đây ngay không?”