Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 137: Chương 137: Hái dương bổ âm




Edit: Xiaoxi Gua

“Lạnh.” Mộc Ân mở mắt, bên trong hoàn toàn là hơi nước mông lung.

Cô thấy đồ vật trước mắt không rõ lắm, chỉ có thể biết Lục Phong Miên ở bên cạnh cô, run rẩy nói: “Chú Lục, cháu lạnh quá.”

Lục Phong Miên mím môi.

Mộc Ân cảm thấy tấm thảm bao lấy mình bị xốc lên, sau đó một thân thể ấm áp dán vào người cô.

Như là vào trời đông giá rét con người ta thật vất vả mới tìm nguồn ấm, cô cố gắng tới gần.

“Ân Ân.” Lục Phong Miên còn tại kêu tên của cô.

“Huhu…” Thật sự là lạnh cực kỳ, trong miệng Mộc Ân phát ra tiếng ủy khuất nghẹn ngào, lại có mấy phần vô cùng đáng thương: “Lạnh quá, chú Lục.”

Lục Phong Miên chợt ngồi dây, dường như chuẩn bị đi lấy thứ gì.

Lúc này Mộc Ân đã có chút mơ hồ không rõ, sau khi phát hiện Lục Phong Miên dự định đứng lên, lập tức luống cuống, đưa tay ôm thật chặt eo của anh: “Đừng đi.”

Lục Phong Miên dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Ân Ân, tôi đi mở điều hòa.”

Mặc dù đầu óc Mộc Ân mơ hồ, nhưng vẫn là hiểu rõ điều hoà và nước ấm không có ích lợi gì với cô, cô cũng không muốn Lục Phong Miên rời đi ngay lúc này, luôn cảm thấy không chỉ rét lạnh mà còn rất cô đơn.

Cô ôm thật chặt Lục Phong Miên không thả, nói: “Chú Lục, đừng đi, cháu lạnh quá.”

Giọng nói vừa mềm mại, lại mang chút giọng khàn khàn câu dẫn người khác.

Nếu như không phải ở chung với Mộc Ân lâu như vậy, Lục Phong Miên đương nhiên sẽ cho rằng Mộc Ân đang câu dẫn anh.

Anh thở nhẹ một hơi, dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ lưng Mộc Ân, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Mộc Ân cũng không biết nên làm cái gì, cô đặt trán mình ở môi của Lục Phong Miên, hơi thở hổn hển, bả vai không ngừng run run.

Lục Phong Miên dường như cũng không có cách nào với cô, anh hôn tai Mộc Ân, cảm thấy nơi đó cũng là một mảnh lạnh buốt.

Anh hôn Mộc Ân, từ cái trán đến chóp mũi, lại đến bờ môi, từng chút từng chút, tinh tế nhấm nháp mùi vị của cô.

Mộc Ân ý thức mơ hồ kêu hừ một tiếng, toàn thân rét run, chỉ biết là ôm thật chặt cơ thể ở phía trước để sưởi ấm, môi của cô rất nhanh bị che lại, cảm giác thiêu đốt không ngừng tiến đến.

“Huhu…” Mộc Ân nức nở, cô cảm thấy mình bị đặt nằm ngang, chỗ mẫn cảm bị không ngừng nhào nặn, có loại khoái cảm xa lạ truyền đến toàn thân.

Bởi vì rét lạnh mà da thịt của cô tái nhợt đi, bây giờ thì bắt đầu từ từ ửng đỏ trở lại.

Đây là một Mộc Ân mà Lục Phong Miên chưa từng thấy qua, lại khiến người ta động lòng như thế, nghe những âm thanh thút thít từ trong miệng Mộc Ân, anh chỉ muốn khi dễ ác hơn.

Lục Phong Miên dựa lấy vòng eo của Mộc Ân, hôn môi cô.

“Ô…ô…” Mộc Ân run rẩy, không tự chủ được muốn né ra, tay nắm lấy ga giường muốn bò đi chỗ khác.

Cô hoảng hốt và hiểu rõ rằng đang xảy ra chuyện gì, bờ môi bị hôn sưng đỏ mở lời cầu xin tha thứ: “Không lạnh nữa rồi… đừng… “

Động tác của Lục Phong Miên lại hết sức quyết tuyệt, không cho cô cơ hội né ra, ấn thân thể cô, để cho hai người hợp hai làm một.

Mộc Ân cảm giác cả người đều giống ngâm ở trong nước ấm, vừa ấm lại thoải mái dễ chịu, giống như muốn nhấn chìm người ta.

Loại cảm giác hạnh phúc dường như đang đi trên mây này, rất dễ dàng để cho người ta sa ngã vào, dường như muốn ngủ một giấc dài không tỉnh.

Thực sự cô cũng ngủ cực kỳ lâu, lâu đến xương cốt cũng muốn tan ra thành từng mảnh, ngủ nữa cũng sắp thành ngủ đông luôn rồi, Mộc Ân mới ung dung tỉnh lại.

Trước hết nghe tiếng chim nhỏ líu ríu ngoài cửa sổ, đằng sau biệt thự của Lục Phong Miên có một rừng cây, ở bên này mỗi sáng sớm tỉnh lại, đều có thể nghe được tiếng chim hót.

Mộc Ân từ từ mở mắt, phát hiện trời đã sáng, ánh nắng từ màn cửa thấu chiếu vào, hình thành những tia sáng mờ ảo như sương mù.

Lục Phong Miên nằm bên cạnh cô, một tay ôm cô, một đôi mắt thâm thúy mang theo nhiệt độ ấm áp như băng tuyết tan chảy khi mùa xuân đến, ôn nhu chăm chú nhìn cô.

Không biết anh tỉnh lúc nào, lại nhìn như cô như vậy đã bao lâu.

Chỉ là Mộc Ân từ trong đôi mắt kia, hoàn toàn là sự yêu thương sủng ái có chút đắc ý.

“Còn lạnh không?” Thấy cô tỉnh, Lục Phong Miên đặt tay trên trán cô.

“Không lạnh?”

Mộc Ân có chút nhúc nhích cơ thể, cảm thấy bộ phận nào đó có chút đau, hơn nữa giống như là bị mở ra xong rồi được lắp ráp trở lại, từng bộ phận đều đau nhứt.

Cô nghĩ đến sự hoang đường tối hôm qua, nhất thời có chút không được tự nhiên.

Lúc này Lục Phong Miên chậm rãi ngồi dậy, rời khỏi chăn mỏng, cơ thể trần truồng của anh lộ ra hết, da thịt màu mật ong và những múi cơ bắp chắc khỏe, còn có rất nhiều vết xước dài màu đỏ trên lưng.

Mộc Ân yên lặng cúi đầu, mắt nhìn móng tay, ngạc nhiên nhìn thấy trên móng tay của mình có dính một ít vết máu đã khô lại trên đó.

Mộc Ân: “…” Mèo cào?

Lục Phong Miên hỏi: “Đói bụng không?”

“Không đói…” Mộc Ân núp ở trong chăn, cảm giác mình muốn yên tĩnh làm chim cút, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Lục Phong Miên như thế nào.

Mặc dù cô không bài xích làm chuyện đó với Lục Phong Miên, nhưng mà hết thảy tới đột nhiên, vẫn còn có chút kích thích.

Lục Phong Miên nói: “Thật không có đói?”

Anh ngồi bên cạnh, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.

Không thể không nói, vóc dáng của Lục Phong Miên thật tốt, hơn nữa anh tuyệt không để ý biểu hiện hết ra ngoài trước mặt Mộc Ân, từ lưng thẳng xuống dưới chính là vòng eo, trên đó còn có vết đỏ Mộc Ân lưu lại.

Mộc Ân nhịn không được, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng chọc một chút trên xương sống của anh.

Lục Phong Miên quay đầu: “Hửm?”

“Không, không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy, cảm thấy vóc dáng của chú Lục thật đẹp.” Mộc Ân mặt dày nói.

Lục Phong Miên nghe vậy cười, nói: “Vóc dáng của em cũng rất chuẩn.”

Dừng lại một lát, anh kề sát bên tai cô bổ sung một câu: “Cũng rất ngon.”

“…” Mặt Mộc Ân vốn ửng đỏ lập tức đỏ như mông khỉ, phất tay đuổi người: “Chú ra ngoài, cháu phải thay quần áo.”

“Cần giúp đỡ không?” Chuyện tối ngày hôm qua xảy ra đột ngột, Lục Phong Miên có chút không khống chế nổi mình, biết mình làm có chút quá mức, sợ Mộc Ân đau và khó chịu.

“Đừng đừng.” Mộc Ân điên cuồng khoát tay: “Chú mau đi ra “

“Em thật không cần?” Lục Phong Miên còn muốn hỏi cái gì, bị Mộc Ân ngắt lời: “Thật thật không cần, chú mau đi ra.”

Lục Phong Miên bất đắc dĩ cười cười, nghe cô nói xong liền rời đi.

Ra khỏi phòng, lúc xuống lầu anh nhìn thấy Phó Dũng, gọi người lại, phân phó chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm.

Phó Dũng ghi lại từng cái, nhìn trên mặt Lục Phong Miên là sự đắc ý thoả mãn, tận dụng hỏi: “Hôm nay tâm trạng Lục gia dường như rất tốt?”

Lục Phong Miên từ chối cho ý kiến, cười cười, tiếp tục phân phó: “Bảo phòng bếp hầm chút thuốc bổ cho Ân Ân, trước khi ngủ trưa cho cô ấy uống một chút, cô ấy không thích cay đắng và mùi lạ, nhớ kỹ thêm chút đường.”

Đang nói, Lâm Như Uyên đi theo sau lưng người hầu tiến vào.

Lục Phong Miên cho Phó Dũng và người hầu kia lui xuống, đi xuống bậc thang: “Sao cậu lại tới đây?”

“Có việc muốn nói với Ân Ân, em ấy đâu?” Lâm Như Uyên nhìn sau lưng Lục Phong Miên một cái.

“Đang thay quần áo trong phòng.” Lục Phong Miên thấy Lâm Như Uyên có chút nóng nảy, hỏi: “Chuyện gì gấp như vậy? “

“Không gấp, một chút chuyện nhỏ.” Lâm Như Uyên giống như mới ý thức tới vẻ mặt vội vàng của mình, lập tức điều chỉnh về thái độ thong dong, ngồi xuống ghế sa lon: “Tôi ở đây chờ em ấy.”

Lục Phong Miên cũng không hỏi, lên lầu: “Tôi đi xem cô ấy thay xong chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.