Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 138: Chương 138: Kết hôn




Edit: Xiaoxi Gua

Mộc Ân đã không nhớ rõ quá trình tối hôm qua, nhưng cũng biết khẳng định là Lục Phong Miên không chút lưu tình – trên dưới toàn thân giống như là bị tháo hết một lượt, đây nhất định không chỉ làm một lần.

Cô lê người đứng dậy thay quần áo, mới đi ra ngoài liền gặp Lục Phong Miên trở về.

Anh đã thay đổi bộ quần áo ở nhà, khí chất lạnh lùng trầm tĩnh hoàn toàn như trước đây, nhưng nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua rên rỉ ở bên tai, Mộc Ân liền có chút ngại ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “Tại sao chú trở lại?”

“Như Uyên tới tìm em, dường như có việc gấp.” Lục Phong Miên đưa tay kéo cô đến trước mặt, hỏi: “Sao rồi?”

“Cái gì sao rồi, không sao.” Mộc Ân mới không trả lời mấy vấn đề xấu hổ như này, rút tay ra bước xuống lầu: “Cháu đi tìm anh trai.”

Lục Phong Miên rất nhanh bước theo phía sau.

Đến phòng tiếp khách lầu một, Mộc Ân nhìn thấy Lâm Như Uyên đứng phía trước cửa sổ, đi qua kêu một tiếng: “Anh trai.”

“Ân Ân.” Lâm Như Uyên cười cười với cô, thấy Lục Phong Miên cũng ở bên cạnh, không có trực tiếp vào vấn đề chính, quan tâm đến chủ đề khác: “Tại sao dậy muộn vậy, đêm qua ngủ không ngon?”

Nhắc đến đêm qua Mộc Ân liền nhớ đến Lục Phong Miên — chưa mở miệng mà mặt đã đỏ lên, ê a nói: “Không có gì, chỉ là hai ngày này ở nhà họ Thẩm bị mệt.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại Lục Phong Miên vang lên, anh nhìn Lâm Như Uyên gật đầu ra hiệu, cầm điện thoại rời đi.

Chỉ còn hai anh em, Lâm Như Uyên rốt cục có thể mở miệng hỏi: “Ân Ân, người giấy của anh có phải em đã đổi rồi phải không?”

“…” Trong lòng Mộc Ân đang nghĩ đến Lục Phong Miên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Như Uyên: “Cái gì?”

Lúc cô đổi người giấy, anh trai rõ ràng không ở đó, hai cái người giấy cắt giống nhau như đúc, tại sao Lâm Như Uyên lại phát hiện được?

Thái độ của cô khiến Lâm Như Uyên lúc đầu không xác định trở nên vững tin, hỏi:, “Em thật sự đã đổi?”

“Không có, em đổi làm gì?” Mộc Ân dời ánh mắt:”Anh, anh đang suy nghĩ gì đấy?”

“Thế nhưng…” Lâm Như Uyên cũng cảm thấy em gái không cần thiết đổi, người khác thì càng không có khả năng đổi, nhưng anh luôn cảm thấy người giấy này không phải người giấy lúc đầu, đó là một loại cảm giác vi diệu rất khó hình dung.

“Thật sự đúng là không cần thiết, nhưng anh luôn cảm thấy người giấy bây giờ cùng lúc đầu không giống nhau lắm.” Anh nói.

“Có phải gần đây anh quay phim nhiều quá nhập tâm hay là bị chuyện Thẩm gia dọa sợ? Người giấy còn có cái gì không giống, người giấy chẳng phải đều giống nhau hết cả sao?”

Mộc Ân đi qua ngồi xuống trên ghế sa lon, xoa eo nhỏ tối hôm qua bị giày vò sắp gãy, âm thầm kinh hãi.

Cô thực sự không nghĩ rằng làm sao anh trai lại phát hiện người giấy bị đổi qua, rõ ràng Trần Uyển Di rất cẩn thận chưa từng hiện ra, anh cũng không biết vấn đề của người giấy kia.

Hết thảy toàn bằng giác quan thứ sáu, vậy thì thật đúng là có chút lợi hại, xem ra sau này không thể lại đưa Trần Uyển Di đặt bên cạnh anh trai.

“Được rồi, có lẽ là anh quá nhạy cảm.” Lâm Như Uyên suy tư một lát, thỏa hiệp.

Mộc Ân nhẹ nhàng thở ra, đang muốn lại nói chút gì để khiến anh trai từ bỏ suy nghĩ đó hoàn toàn, thì bác Phó từ bên ngoài tiến đến, cầm một thiệp mời màu đỏ trong tay, tìm kiếm Lục Phong Miên.

“Bác Phó.” Mộc Ân đi lên: “Tìm chú Lục sao? Chú ấy đang gọi điện thoại, đây là cái gì vậy ạ?”

“Là cậu chủ lớn phái người đưa thiệp mời kết hôn.” Bác Phó đưa thiệp mời có mùi thơm thoang thoảng giao cho cô: “Chờ Lục gia ra, Ân Ân tiểu thư đưa cho ngài ấy đi.”

“Vâng.” Mộc Ân không thể tưởng tượng nổi.

Cô vẫn cho là Lục Giang Sầu đã kết hôn rồi, dù sao ở độ tuổi đó, còn có quyền có thế.

Nhưng người kia thế mà còn độc thân tới bây giờ.

Mới thua cô trong cuộc đấu ở nhà họ Thẩm, quay về kết hôn, sợ không lăn lộn trong nghề phong thủy này nữa, muốn bám vào nhà vợ?

Trong lòng đang oán thầm rất nhiều thứ, Mộc Ân mở thiệp mời ra, đập vào mắt hai chữ to đùng, khiến cả người cô đều sợ hãi cả kinh.

Lâm Hạ?

Chỗ cô dâu, thình lình viết cái tên quen thuộc này.

Cô vốn cho rằng là trùng tên trùng họ, nhưng nhìn lại, ảnh chụp tân lang tân nương ở giữa thiệp mời, khuôn mặt mang nụ cười dối trá của Lâm Hạ, cho dù như thế nào cũng sẽ không nhận lầm.

“Trời đất, Lâm Hạ cùng Lục Giang Sầu muốn kết hôn?” Mộc Ân không dám tin kêu một tiếng.

Lâm Như Uyên đang suy nghĩ chuyện người giấy, sau khi nghe được cô nói cũng khẽ giật mình, đi tới cầm lấy tấm thiệp mời kia nhìn.

“Lâm Hạ cùng Lục Giang Sầu?” Anh cũng kinh ngạc.

Hai anh em hai mặt nhìn nhau.

Trùng hợp lúc này Lục Phong Miên quay lại, nói: “Hôn lễ định vào ngày mười một tháng sau, những người có quan hệ tốt với Lục Giang Sầu đều sẽ đi, thiệp mời của Như Uyên cũng sẽ nhanh đến thôi.”

“Còn có tôi?” Lâm Như Uyên cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.

“Cậu cũng có thể trả lại thiệp mời.” Giọng Lục Phong Miên có chút chế nhạo.

“Chú Lục.” Mộc Ân cầm thiệp mời đến trước mặt anh:”Tại sao Lục Thiên Sư lại cưới Lâm Hạ? Bọn họ kém rất nhiều tuổi? Trước đây từng quen biết sao? Đây là chuyện gì?”

“Tôi cũng mới biết tin tức này, còn chưa tra ra nguyên nhân.” Lục Phong Miên cầm thiệp mời tiện tay ném qua một bên, kéo cô đi đến phòng ăn: “Đây đều là chuyện vặt vãnh, em nên ăn điểm tâm.”

Việc liên quan đến Lâm Hạ, Mộc Ân liền không cảm thấy đây là chuyện vặt vãnh.

Nhưng mà nhất thời cũng nghĩ không ra đầu mối, dù sao hôn lễ còn một tháng nữa mới có thể tổ chức, chờ Lục Phong Miên tra ra cái gì rồi nói sau.

Lâm Như Uyên cùng em gái ăn điểm tâm, xong xuôi lái xe về Đào Hoa Trang tiếp tục quay phim.

Tối hôm qua Mộc Ân tiêu hao thể lực quá độ, cả ngày đều lười không muốn động, Lục Phong Miên không đi quân đội, ở nhà theo cô.

Hai người đến vườn hoa tưới hoa xới đất, cùng nhau ngồi trên ghế sa lon xem vài tiết mục nhàm chán, không có việc gì, cũng rất ấm áp.

Chạng vạng tối trước khi ăn cơm, Mộc Ân nhớ tới tối hôm qua quên thả hồn phách Trần Uyển Di ra khỏi giấy, vội vàng trở về phòng đi làm.

“Trọng sắc khinh bạn!” Trần Uyển Di bay ra, câu nói đầu tiên là câu này.

Mộc Ân dùng ánh mắt ghét bỏ trả lời cô ấy: “Chị không trọng sắc khinh bạn, ở nhà họ Thẩm vẫn luôn đi theo anh trai em đấy thôi.”

Nhắc đến Lâm Như Uyên, Trần Uyển Di có chút kích động: “Tiểu Như Uyên thế mà cảm giác được người giấy kia không phải chị, cậu ấy nhất định là yêu chị mất rồi!”

“Chị được rồi đấy, đừng nói chị rời khỏi giấy anh trai sẽ không nhìn thấy chị, chính là nhìn thấy chị cũng sờ không tới, làm sao mà yêu được?”

Mộc Ân ngồi trên giường: “Vẫn là nói chút chuyện chính sự đi, Lâm Hạ muốn kết hôn với Lục Giang Sầu, em cứ cảm thấy tin tức này có chút ẩn tình nào đó, chị nghĩ chúng ta có nên dò xét một chút không?”

“Tra như thế nào?” Trần Uyển Di hỏi.

“Đoán chừng trước hôn lễ, chú Lục có thể sẽ về nhà cũ ở vài ngày, đến lúc đó Lục Giang Sầu cũng sẽ ở đó, chị vụng trộm đến phòng của anh ta tra một chút, nhìn xem anh ta nói gì với Lâm Hạ.” Mộc Ân nói.

Trần Uyển Di cong môi: “Người ta không muốn đi theo một lão già đâu, muốn đi theo Tiểu Như Uyên.”

Mộc Ân lo lắng nhất chính là sợ cô ấy đi theo Lục Giang Sầu sẽ có nguy hiểm, hoa si này thế mà chỉ nhớ thương chuyện này, bất đắc dĩ thở dài.

“Nói đi, muốn cái gì?”

“Chị muốn Tiểu Như Uyên cưới chị.” Trần Uyển Di nháy mắt mấy cái.

“…” Mộc Ân.

“Bỏ đi, không có khả năng, vậy chị muốn Mãn Hán Toàn Tịch, Hán phục hot nhất được yêu thích nhất, còn có…” Trần Uyển Di liên tiếp nói một đống.

Mộc Ân nghe mấy thứ này mà dung lượng não không đủ dùng, tranh thủ thời gian cầm bút ghi lại, cuối cùng đồng ý cung cấp đầy đủ cho cô ấy, mới đổi lấy việc Trần Uyển Di lại làm nội ứng một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.