Lạc Song mở to mắt, nhìn chằm chằm cái túi trong tay hắn, trong đầu
như có vô số những hình ảnh không ngừng chạy qua, cuối cùng dừng lại ở
hình ảnh cánh tay vốn đang hướng về phía nàng, cuối cùng lại chuyển về
phía người bên cạnh. Trái tim như căng ra, lại bắt đầu đau nhói.
“Thượng Tiên….đây là gì?” Nàng cố nhếch khóe môi cứng ngắc lên hỏi.
Hắn khẽ vuốt chiếc túi nhỏ màu xám tro kia, miệng nhếch lên như đang
nhớ đến chuyện gì rất vui vẻ: “Đây là một vật do một cố nhân tặng cho
ta, trăm năm qua ta vẫn luôn mang theo bên người.”
“Vậy à?” Nàng cười “Không biết bên trong là gì?”
“Kẹo ngọt!” Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn chiếc túi “Vị cố nhân kia
của ta, thân phận không bình thường. Bởi vì thân phận này, nàng luôn bị
người khác lạnh nhạt. Nàng vốn lại thiện lương, dù có uất ức, cũng chưa
từng oán hận bất cứ ai. Có điều gì đau khổ, cũng chỉ chôn sâu tận đáy
lòng. Cho nên lúc nào nàng cũng mang túi kẹo này theo,mỗi lần thấy lòng
cay đắng, lại lấy một viên kẹo, làm tê dại chính bản thân mình. Lâu
ngày, nàng dường như đã không biết vị ngọt là như thế nào nữa. Cho
nên….”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt như hiện lên điều gì: “Ta nói với
nàng ta muốn túi kẹo này, mong nàng có thể nói ra mọi khổ sở trong lòng, dù chỉ một lần cũng tốt, ta nguyện chia sẻ cùng nàng! Mong rằng một
ngày nào đó nàng có thể nếm được hương vị ngọt ngào thật sự!”
Lạc Song cười khẽ, xoay đầu đi, không nhìn vào mắt hắn “Thượng Tiên có lòng như thế, vị bằng hữu kia của ngài thật có phúc!”
“Cô nương nghĩ vậy sao? Đáng tiếc giờ đây….ta lại không thể tìm ra
nàng!” Hắn cố ý nhấn mạnh từng chữ, tay đang cầm túi kẹo cũng run rẩy
“Mỗi lần nhớ nàng, cũng chỉ có thể cầm chiếc túi này, nhìn vật nhớ
người!”
“Quả là đáng tiếc!” Nàng cười khẽ “Ta lại không thích ăn đồ ngọt, nên….không thể hiểu được tâm tình của Thượng Tiên”
Mi tâm hắn hơi nhíu, nhìn nàng một lúc lâu, lại nhìn về phía đóa
Huyễn Lục hoa trên cây, mở miệng: “Cô nương có thể theo ta đến một nơi
không?”
“Không thể!” Lạc Song không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối “Phu quân ta bảo ta phải ở lại đây chờ chàng trở lại!” Nàng cố ý thêm hai chữ phu
quân vào “Xin thứ lỗi, không thể theo Thượng Tiên rồi!”
Nàng thấy tay Mộ Tử Hân hơi run rẩy hai cái, đóa Huyễn Lục vừa mới hái cũng rơi xuống đất.
Quay đầu nhìn về phía trước, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Viêm Phượng, hình như nàng ấy đi rót trà cũng hơi lâu rồi.
“Cô nương….không tin tưởng nhân phẩm của Tử Hân đến thế sao?” Giọng Mộ Tử Hân hơi đổi, có chút trầm.
“Thượng Tiên nói đùa!” Lạc Song khách khí cười “Bạch Mộ Tử Hân là
Thượng Tiên của Tiên giới, Lạc Song sao lại dám hoài nghi ngài!”
” Vậy thì đa tạ cô nương!” Hắn đột nhiên nở nụ cười, dưới ánh mặt
trời, nụ cười kia như tỏa ra một tầng ánh sáng, khiến người ta chói mắt, Lạc Song còn đang nghi ngờ, hắn lại lùi một bước, đưa tay nói: “Mời!”
“Hả?” Nàng ngẩn người, nàng đáp ứng lúc nào chứ? “Ta không….”
“Cô nương vừa rồi không phải nói là tin tưởng tại hạ sao!” Hắn lại cắt
ngang lời nàng, nụ cười trên mặt càng sâu “Vậy thì tất nhiên sẽ đồng ý
đi theo Tử Hân rồi, quả không hổ là người đại nghĩa của Thiên Tích.” Hắn cười đến mức ánh mắt như cong thành hình cung “Lạc cô nương….theo ta
được không?”
Khóe miệng Lạc Song hơi giật giật, hắn ngay cả Thiên Tích cũng lấy ra nói, nàng không theo hắn mà được chắc? Thôi thôi, hắn đường đường là
một Thượng Tiên, cũng không thể ăn nàng được.
Nàng hít thật sâu “Thượng Tiên, mời dẫn đường!”
Hắn lúc này mới gật đầu, dẫn nàng đi về phía đường nhỏ phía bên phải. Là nàng hoa mắt sao? Nàng dường như nhìn thấy tay hắn run lên hai cái,
bị bệnh gì không tiện nói ra sao?
“Không biết cô nương trở thành môn hạ của Thiên Tích được bao lâu rồi?” Hắn vừa đi vừa nói
“Ngay từ lúc còn nhỏ!” Lạc Song đáp.
“Lâu vậy sao?” Mi tâm hắn cau lại “Đã từng….đến Tiên giới chưa?”
“Ta từ nhỏ đã yếu ớt, còn mang bệnh lạ,không thích hợp ra ngoài, đây là lần đầu tiên”
“Vậy à?” Hắn cười nhạt, quay đầu nhìn nàng, ngón tay lại giật giật,
dường như muốn đưa tay nhưng vẫn cố nhịn xuống, chuyển đề tài: “Cô nương không hay ra ngoài, có biết chuyện Lục giới không?”
Nàng ngước đầu lên tiếng “Từng nghe người ta nói tới một hai lần!”
“Hôm nay Ma giới muốn dùng Thiên kiếm để Ma Thần xuất thế, Lục giới quả là rối loạn!” Hắn khẽ nhíu mày.
Chúng sinh Lục giới sao? Bên môi Lạc Song lại nở nụ cười “Thượng Tiên không hổ là Thượng Tiên, quan tâm đến chuyện Lục giới như thế, có
Thượng Tiên ở đây, Ma giới nhất định không được như ý!”
“Tiên lực của ta cũng khó mà đấu lại Ma giới. Hơn nữa Thiên kiếm….”
Mày hắn càng cau chặt, lại như nhớ đến điều gì “Chuyện Thiên Trụ chính
là chứng minh tốt nhất!”
Lạc Song không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu càng thấp, Lục giới
Lục giới, Thượng Tiên như hắn quả là có trách nhiệm! Khó trách Tiên giới giờ đây luôn lấy hắn làm gương.
“Lúc Thiên Trụ bị sụp đổ, cô nương đã ở đó sao?” Hắn hỏi
“Đúng vậy!”
Vẻ mặt hắn hơi khựng lại, đột nhiên dừng bước, nhìn nàng gấp gáp nói:”Vậy cô đã nhìn thấy dòng chữ lúc Thiên Trụ sụp đổ sao?”
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, trong đời nhất thời tỉnh táo hẳn, hóa
ra….hóa ra hắn vòng vo lâu như thế, thì ra…muốn hỏi thứ này. A…quả không hổ là Thượng Tiên!
“Ta khi đó bệnh cũ phát tác….không để ý lắm!” Nàng nhếch môi cười,
cười đến rực rỡ, nụ cười này đã nhiều năm lắm….mới cười lại “Xin lỗi….ta không thể giúp Thượng Tiên!”
Nhìn thấy nụ cười của nàng, mày Mộ Tử Hân nhíu càng chặt, môi khẽ
nhúc nhích, dường như muốn giải thích điều gì. Sắc mặt hắn hơi trầm, vội ngậm miệng, xoay người đi tiếp “Vị cố nhân kia của ta….cũng thích
cười….rất giống cô nương!”
“Vậy…vậy à?” Quả nhiên….lại nhắc đến chuyện này? Nàng không nhịn lại nở nụ cười.
“Chỉ là…trí nhớ của nàng rất tốt, nàng từng nói với ta, mỗi chuyện trong suốt ngàn năm qua,nàng đều có thể nhớ rõ!”
“Vị cố nhân kia quả là lợi hại!” Nàng đáp lại, rút tay về “Chỉ
là….trí nhớ ta lại không tốt, đừng nói đến chuyện chỉ nhìn một lần liền
không quên được, cho dù là chuyện mấy ngày gần đây, cũng chưa chắc có
thể nhớ rõ ràng!”
“…..” Hắn không nói gì, giống như đang cân nhắc điều gì.
“Nếu Thượng Tiên muốn biết, ta sẽ giúp ngài hỏi thử phu quân nhà ta, xem chàng có nhớ được điều gì không!”
“Không cần!” Sắc mặt của Mộ Tử Hân trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên dừng chân “Đã đến rồi!”
Lạc Song lúc này mới ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cách đó không xa là một hang động lớn đang lơ lửng, có hình tròn, nó có màu đen thăm thẳm,
dường như có thể rút cạn mọi ánh sáng.
Đây là…
Mắt Lạc Song mở to,cảm giác sợ hãi đang lan tràn, hô hấp hơi dồn dập, hai chân như nhũn ra, bước đi hơi loạng choạng.
“Đây là…”
Mộ Tử Hân nhanh tay đỡ nàng đang sắp ngã, không nhanh không chậm trả lời “Hư Không!”
Mắt Lạc Song như dại ra, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía thứ đang
trôi nổi kia, một thứ đen tối không hề có chút ánh sáng, như mãnh thú
giương nanh múa vuốt muốn lao về phía nàng. Sự sợ hãi như tràn lan,
phảng phất nhớ lại đêm đó, lưỡi kiếm băng của Thu Thủy Bạch Dung, hồng
liên đầy đất, lời thề mãi không rời bỏ, còn có bàn tay sẵn sàng bỏ qua
nàng kia nữa. Không ai cứu nàng, không ai giúp nàng, chỉ có thể để mặc
cho cơ thể từng chút từng chút bị sự đen tối kia cắn nuốt, lâm vào cảnh
hư không yên lặng hơn cả cái chết kia. Ngoài cười ra, nàng chẳng thể
phát ra âm thanh nào khác.
Ngón tay khẽ nắm chặt, phản ứng đầu tiên của nàng chính là chạy trốn, nàng đang muốn xoay người chạy như điên lại bị một người khác nhanh tay bắt được.
“Buông ra!” nàng cố sức giãy dụa, muốn hất ra nhưng lực tay của hắn lại càng lớn.
“Đừng sợ!” Mộ Tử Hân nắm chặt tay nàng “Đây chỉ là cửa vào của cảnh Hư Không mà thôi, không đến gần thì sẽ không sao!”
“Cửa vào?” nàng quay đầu nhìn nơi đen tối kia, tự trấn tĩnh bản thân, nhìn kĩ, lúc này nàng mới phát hiện, cái động đen ngòm kia không hề
khuếch tán mà chỉ lơ lửng một chỗ trên không trung.
“Ta phải suy nghĩ biết bao lâu mới tìm được cách thông ra cánh cửa
này!” Hắn nhìn nơi đen tối kia, lại quay đầu nhìn nàng, sắc đen trong
đôi mắt như chợt lóe ra điều gì “Chỉ cần thông qua cánh cửa này là có
thể bước vào Hư Không!”
Lạc Song sửng sốt, nhất thời hiểu hắn muốn nói gì, lại nhìn về phía
nơi đen tối kia, ánh mắt trầm xuống, đôi mắt trong trẻo cũng mờ mịt hẳn, cúi đầu không nói.
“Cô nương không hỏi ta…vì sao phải đào ra một cánh cửa như thế sao?” Hắn vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
Lạc Song cười gượng, thuận theo lên tiếng “Vì…sao?”
Trong mắt hắn xẹt qua một chút đau đớn, vừa thâm trầm lại vừa như đè
nén điều gì, nhìn nàng một lúc lâu mới lên tiếng “Ta….từng bỏ lại một
người ở nơi này. Một người….vô cùng quan trọng đối với ta!”
“Vậy…sao?” Nàng cười khẽ, đáy lòng lại chua xót, đến tim cũng đau
đớn. Đã lâu không có cảm giác, nàng cứ tưởng trái tim mình đã chai lì
mất rồi, hóa ra vẫn còn biết đau sao?
“Ta cho là…ta có thể kịp thời cứu nàng! Nhưng….” Hắn cúi đầu nhìn tay nàng “Nhưng chỉ vì phán đoán sai lầm của ta, khiến cho nàng…rơi vào nơi Hư Không này.”
“….” nàng nàng không nói, bởi nàng không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể trả lời.
“Sau đó….ta ngày đêm thông ra cửa vào này, tiến vào cảnh Hư Không,
tìm kiếm bóng dáng nàng, nhưng nàng đã không thấy tung tích…” Hắn tiếp
tục nói “Ta biết trong lòng nàng oán ta, có lẽ…cả đời này cũng sẽ không
bao giờ tha thứ cho ta. Đây vốn là điều ta đáng phải chịu, dù nàng oán
ta, ta cũng không oán hận…chỉ cần….nàng còn sống!”
Lạc Song xoay đầu đi nơi khác, nhìn cái cây bên cạnh, bàn tay siết
lại thật chặt, ngăn lại sự rung động trong lòng. Muốn cười, nhưng mở
miệng ra lại chỉ thấy cay đắng.
“Hôm nay…” Hắn quay đầu nhìn về phía Hư Không, cười nhạt, mang theo
mấy phần thê lương “Không ngờ nàng vẫn bình an, cửa vào này đã không cần giữ nữa rồi!”
Hắn đưa tay kết ấn, tay hóa ra ánh sáng màu vàng, đánh thẳng về phía
nơi đen tối kia, chỉ thấy ánh sáng bao lấy động đen ngòm kia, chậm rãi
co rút lại, cuối cùng biến mất không còn thấy gì. Mặt đất vốn bị đen tối bao phủ, giờ chỉ còn lại một mảng hồng liên kiều diễm như lửa, từng
mảng lớn đỏ rực, thật chói mắt.
Lạc Song lui về phía sau một bước, nhất thời nhận ra đó là nơi ngày
đó nàng rơi vào Hư Không, ánh mắt khẽ híp, lại lui về sau một bước nữa.
“Nàng quá lương thiện, lúc nào cũng thật lòng đối xử với người khác,
đặc biệt là người thân. Dù biết rõ sẽ bị thương nhưng nàng vẫn nghĩa vô
phản cố* mà làm!” Ánh mắt hắn hơi trầm “Những chuyện nàng gặp phải đều
do một tay ta tạo nên. Nếu như ngày đó ta kiên quyết nhốt nàng trong
phòng mà không chỉ mở lời nhắc nhở, chắc nàng sẽ không…”
(*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chối từ)
Lòng Lạc Song lại đau đớn, cơn đau lại tái phát, nàng lui lại.
Mộ Tử Hân lại tiến về phía trước, khom lưng, cẩn thận hái một đóa
hồng liên, đặt vào lòng bàn tay “Đây là ngày đó nàng để lại, ta dùng mọi cách bảo vệ, khiến nó mãi mãi nở rộ, để tự nhắc nhở mình, nếu có một
ngày ta tìm được nàng….” hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Song, ánh mắt như vực sâu không thấy đáy “Ta đang đợi…đợi nàng, dù nàng có nói gì làm
gì….oán hận ta cũng không sao!”
“Không biết giờ đây, ta còn có…một cơ hội nào nữa không!” Hắn nhìn
thẳng, nhìn thẳng về phía Lạc Song, không hề chớp mắt. Đôi mắt vốn long
lanh như nước, lúc này càng thêm trong trẻo, giọng nói trầm thấp như
mang theo chút khẩn cầu.
Trong lòng Lạc Song tràn ngập trong chua xót.