(*huyễn: giống như thật – ý nói về một loại hoa vô cùng giống Lục hoa, trong chương có giải thích :3)
Bầu trời đầy mây xám xịt, giờ Thìn đã qua, nhưng bầu trời vẫn chưa
sáng hẳn, một đệ tử đi đến phòng khách khuất nhất ở phía Đông, đứng yên
một lúc, xác định là gian phòng này liền đưa tay gõ nhẹ
“Lạc Chưởng môn!”
Một lúc lâu vẫn chưa có ai trả lời.
Hắn nghi ngờ gõ cửa lần nữa: “Lạc Chưởng môn….Lạc Chưởng môn có đây không?”
“….” Vẫn không có bất kì tiếng động nào, chẳng lẽ bọn họ đã bỏ đi đêm qua rồi không về lại nữa ư?
Nói đến vị Chưởng môn phái Thiên Tích này cũng quả là kì quái, hôm
qua vội vàng đến Bạch Mộ, trong tay ôm một nữ tử, hình như bị bệnh nặng, bọn họ đưa đến một gian phòng thượng hạng lại nhất quyết không chịu, cứ muốn vào căn phòng nhỏ xa tít này, cũng không cho bất cứ kẻ nào đến
gần, nói là sợ ảnh hưởng đến hắn vận công cứu người.
Hắn mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng đây là người mà Mộ sư thúc mang
về, cho nên cũng không tiện hỏi thêm điều gì, chỉ thêm vài phần tò mò
đối với hai vị khách này mà thôi.
“Lạc Chưởng môn?” Hắn lại gõ cửa, lần này cũng không có ngươi đáp,
trong lòng càng nghi ngờ, chẳng lẽ trong lúc người kia vận công xảy ra
chuyện gì không may? Hắn nhất thời lo lắng, đang định đẩy cửa vào xem
sao “Lạc Chưởng….”
Hắn còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra, một nam tử đang đứng ở cửa, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn.
“Chuyện gì?”
Giọng nói cũng lạnh lẽo.
Thấy rõ người bước ra, đệ tử thở phào, may là không có gì. Hắn hơi
rùng mình, phục hồi tinh thần lại, liền lui về sau một bước, khách khí
cười rồi hành lễ: “Lạc Chưởng môn, tiền thính có người tìm, nói là có
việc gấp.”
“Ai vậy?” Hắn hỏi.
“Một người tự xưng là Viêm Phượng, đệ tử Thiên Tích!” Đệ tử cung kính trả lời: “Nàng nói có chuyện quan trọng nhất định phải gặp ngài!”
Miểu Hiên dường như nhớ ra điều gì,nói “Có thể đưa nàng đến đây không?”
“Tất nhiên có thể!” Đệ tử đáp lại, tò mò nhìn vào bên trong phòng,
mặc dù hắn ở gần cửa, lại chỉ thấy một đám sương mù, quả nhiên là thuật
che mắt.
Vì sao người này lại muốn bày ra thuật che mắt ở một căn phòng nhỏ
như thế này? Hắn hơi nghi ngờ, thử dò hỏi: “Lạc Chưởng môn, không biết
vị cô nương đi cùng ngài….”
“Nội nhân rất khỏe, đa tạ quan tâm” Miểu Hiên vẫn dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia đáp lại.
Đệ tử hoảng hồn, nội nhân! Họ là vợ chồng, vì sao không nghe Mộ sư
thúc nói? Đảo mắt đánh giá, hắn lúc này mới phát hiện, người trước mắt
vạt áo mở rộng, dường như là vội vàng mặc vào, trên cổ có mấy dấu gì đó, như là…dấu răng. Tóc tai hỗn loạn, dường như có vài phần chật vật.
Dường như đệ tử hiểu điều gì, mặt lập tức đỏ lên, biết rõ ý đồ bày thuật che mắt trong phòng, nhất thời vô cùng lúng túng.
Này….hình như hắn chọn sai thời điểm để gõ cửa mất rồi. Hắn đứng lại
ngay ngắn, vờ ho khan vài tiếng, che dấu sự lúng túng nói: “Này….ta…ta
lập tức gọi Viêm Phượng…cô nương!”
Nói xong nhanh chóng xoay người đi, trên mặt vẫn đỏ ửng, chân không hề dừng, một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng.
Nhìn hắn đi xa, lúc này Miểu Hiên mới xoay người lại bước vào trong
phòng, thuận tay đóng cửa lại, bỏ đi thuật che mắt trong phòng. Nhìn căn phòng đầy hoa cỏ như xuân về, mày hắn lại nhíu chặt, chậm rãi đi tới
bên giường.
Lạc Song dựa vào đầu giường, mắt hơi híp, cái đầu lâu lâu lại gục xuống, nhưng lại lập tức tỉnh táo ngồi thẳng lên lại.
Miểu Hiên bắt lấy mạch nàng, cẩn thận xem xét, đến khi xác định sức
mạnh bên trong cơ thể đã hoàn toàn bị kiềm chế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thương yêu vén mấy sợi tóc trên trán nàng, nhìn chân mày nhíu chặt
của nàng lại nhịn không được muốn đưa tay vuốt phẳng đi, lại bị nàng bắt lấy tay.
“Ca ca! Trời….trời sáng rồi sao?” Lạc Song yếu ớt nói.
Hắn kéo tay nàng qua, nắm chặt trong tay, nhẹ giọng nói: “Ừ! Sáng rồi!”
“Thật…thật sao!”Nàng chậm rãi nở nụ cười, lại khẩn cầu nói:”Vậy…Lạc Nhi….đã có thể ngủ chưa?”
“Đợi thêm một lát, uống thuốc rồi hãy ngủ!” Hắn dụ dỗ.
Nàng thất vọng khép mắt: “Ừm!”
“Chưởng môn!” Ngoài cửa là tiếng Viêm Phượng.
Miểu Hiên sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn của mình, cất giọng nói:” Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, nàng bước vào, thấy phòng đầy hoa cỏ, bối rối lấy ra
chai thuốc bên hông, tay hơi run, nhìn chằm chằm người trên giường đang
được hắn đút thuốc, vẻ mặt khẩn trương.
“Lạc Nhi! Uống thuốc vào, uống rồi có thể ngủ….” Lạc Song theo bản
năng mở miệng, một viên thuốc được đút vào, hắn lại bắt lấy cổ tay nàng, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, Lạc Nhi có thể….”
Hắn còn chưa nói xong, đã nghe tiếng hít thở vững vàng bên tai. Hắn
than nhẹ, ôm nàng nằm xuống, kép chăn đắp lên, tay còn lại vẫn giữ mạch
của nàng, chỉ sợ có chuyện gì không ngờ.
“Chưởng môn!” Viêm Phượng nói khẽ “Bạch Mộ Thượng tiên triệu tập
Chưởng môn các phái đến tiền sảnh để bàn chuyện, mời ngài cùng đi!”
“Không rảnh!” Miểu Hiên không hề chần chờ đáp.
Viên Phượng nhìn người trên giường một cái, thấp giọng nói:”Chưởng môn, chúng ta đang ở Bạch Mộ!”
Mi tâm hắn lại nhíu chặt, Miểu Hiên do dự một lát, lúc này mới đứng dậy giao phó: “Đừng rời khỏi nàng nửa bước!”
“Tuân lệnh!”
Lúc này hắn mới bước ra khỏi cửa, nhìn hoa cỏ đầy phòng trầm giọng
nói: “Ngươi mang Lạc Nhi đến phòng khách bên cạnh đi, phòng này không
thể giữ!”
“Thuộc hạ hiểu!” Viêm Phượng ôm quyền lên tiếng.
Không đến nửa khắc, phòng khách phía Đông Bạch Mộ đột nhiên bốc cháy, may là dập lửa kịp thời, chỉ cháy hỏng một gian phòng lâu năm không tu
sửa mà thôi. Mấy vị khách trong phòng cũng kịp thời chạy ra, không ai bị thương.
===================================
Giờ Ngọ trời đã sáng hẳn, cảm giác ấm áp phủ lên người thật thoải
mái. Lạc Song ngồi trên ghế đá bên ngoài, nhìn đường mòn trước mắt, đã
trưa rồi, sắp phải về rồi sao?
Hít thật sâu, trong mũi đều là hương thơm cỏ cây, Bạch Mộ không hổ là vùng đất tiên, khắp nơi đều là linh khí. Ngay cả không khí cũng trong
lành như thế, nhưng nàng lại có cảm giác nó thiếu mất điều gì. Chỉ có
Thiên Tích của nàng là tốt nhất thôi, không biết chừng nào mới được về
đây?
“Phong Phong, ta khát!” Nàng quay đầu nhìn về phía Viêm Phượng đứng cạnh.
Viêm Phượng hơi sững sốt, nhìn nàng, rồi lại do dự.
“Yên tâm đi, trời sáng rồi, ta không sao!” Biết nàng ấy đang lo lắng điều gì, nàng chỉ chỉ mặt trời trên cao.
Viêm Phượng lúc này mới xoay người đi bưng trà, vừa đi lại thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lo lắng nhìn nàng.
Để nhiều người lo lắng cho nàng như thế, thật là có lỗi! Thở dài
thườn thượt, nàng quay đầu nhìn rừng cây bên cạnh, có một gốc cây không
biết là cây gì. Không có lá, chỉ có một đóa hoa màu trắng lớn bằng bàn
tay, nhụy hoa màu vàng, có sáu cánh. Loại hoa này….
Nàng không tự chủ được bước qua, nhìn nhìn cánh hoa, không nhịn đưa
tay ra hái, nhánh cây kia lại quá cao, với không tới. Nàng cố nhón mũi
chân, cố đưa tay ra, chỉ một chút nữa, một chút nữa là chạm được….
“Đóa hoa này sao?” Một bàn tay thon dài duỗi đến, nhẹ nhàng hái
xuống. Gió nhẹ thổi qua, bạch y như tuyết khẽ bay, có mấy cành hoa bay
xuống, như một trận mưa hoa.
Lạc Song sửng sốt, nhìn người đột nhiên xuất hiện ở phía sau, ánh mắt mở to. Trái tim lại giống như bị thứ gì đó đâm vào đau đớn, dưới chân
hơi nghiêng ngả, lui về sau một bước.
Hít thật sâu, nàng lại cười khẽ, cúi người thật quy củ hành lễ: “Thượng tiên!”
Mặt hắn hơi biến sắc, lại lập tức khôi phục lại, cầm đóa hoa vừa mới
hái xuống, nói nhỏ: “Hoa này gọi là Huyễn Lục hoa, bởi vì rất giống Lục
hoa của Thần Sơn nên mới được gọi như thế!” Hắn đưa đến “Cô nương….có
từng thấy Lục hoa chưa?”
Nàng thấy hắn đưa đóa hoa đến,lại không nhận lấy, chậm rãi cười nói:
“Thượng Tiên nói đùa, đó là hoa chỉ có ở Thần Sơn, là vật của Thần tộc,
ta sao có thể thấy được!”
“Phải không?” Hắn vẫn giơ giơ hoa trong tay, ý bảo nàng nhận lấy: “Ta thấy vừa rồi cô nương có vẻ rất thích nó!”
“Thượng Tiên hiểu lầm!” Nàng cười, lui một bước, coi như không thấy
đóa hoa hắn đưa đến: “Ta chỉ là đang nhàm chán quá, nên mới hái đóa hoa
này, không phải vì yêu thích!”
“Thì ra là thế!” Tay hắn siết chặt, nhìn đóa hoa trong tay, chậm rãi thu tay lại.
“Thượng tiên đến đây, không biết có việc gì quan trọng không?” Lạc Song khách khí hỏi.
“Ta chỉ đi ngang qua, thuận đường sang đây xem thử!” Hắn ngẩng đầu,
nhìn nàng không chớp mắt “Người tới là khách, ta thuận tiện sang thăm,
cô có cần gì không?”
“Đa tạ Thượng Tiên quan tâm, chúng ta không thiếu gì cả!”
“Vậy thì tốt!” Hắn chậm rãi cười, ngẩng đầu nhìn trời, xoay người nói: “Khí trời hôm nay thật tốt!”
“Đúng vậy!” Lạc Song cẩn thận lui một bước, thấy hắn không có ý muốn
đi, liền hỏi: “Thượng Tiên không phải phải đi tiền sảnh bàn chuyện sao?
Sao lại ở đây? Chẳng lẽ đã kết thúc rồi sao?” Nói xong, nàng nhìn về
phía trước một lát.
Giống như biết nàng đang tìm cái gì, Mộ Tử Hân nói: “Đúng là đã xong, chỉ là Chưởng môn các phái cần tìm Lạc Chưởng môn bàn bạc chuyện quan
trọng, hắn vẫn còn ở tiền sảnh!”
“À!” Lạc Song lên tiếng, lại quay đầu nhìn hắn, người này còn muốn đứng đây đến lúc nào? Không định đi sao?
“Cô nương đã khỏi bệnh chưa?” hắn mở miệng hỏi.
“Bệnh?” Lạc Song sửng sốt.
“Lạc Chưởng môn nói cô có bệnh cũ nhiều năm chưa khỏi, thường xuyên
phát tác!” hắn nhìn nàng một cái,đột nhiên đưa tay bắt mạch nàng, vừa
nói: “Bạch Mộ ta có rất nhiều linh đan diệu dược*, nếu như cô nương
không chê….”
(*linh đan diệu dược: thuốc thần kì, thuốc quý hiếm)
Lạc Song hoảng hốt, rút mạnh tay về, lùi lại mấy bước, vẻ mặt bối
rối. Tay Mộ Tử Hân cứng đờ giữa không trung, hai người đều không biết
làm sao.
Nàng lúc này mới phát hiện không ổn, kiên trì lên tiếng: “Đa….đa tạ Thượng Tiên quan tâm, ta đã….không sao rồi!”
“Vậy…vậy sao?” Hắn nói nhỏ, mặc dù cố gắng che dấu, nhưng trên mặt
vẫn có phần lúng túng, chậm rãi thu lại tay, tay lại hơi run lên hai
cái:”Cô nương không sao….Vậy thì tốt!”
Hai người tương đối im lặng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.
Lạc Song vẫn cúi đầu, đáy lòng lại dường như có cảm giác đau nhói như có như không, tay hơi giật giật, theo bản năng đưa về bên hông, nhưng
lại không bắt được thứ gì, nàng cười nhạt. Nàng đã bao nhiêu lâu không
có thói quen này rồi?
“Cô nương đang tìm thứ này sao?” Mộ Tử Hân móc ra một cái túi bên
người, bên trong phình to, chứa vô số mấy viên tròn tròn, không có chút
thay đổi nào so với trăm năm trước.