Bạch Mộ.
“Chưởng môn, sư thúc trở lại rồi!”
Mộ Lãnh Liệt ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa Mộ Tử Hân đang cưỡi kiếm bay đến, tư thái vẫn phiêu dật như cữ, sắc mặt vẫn như ngày
thường, không có thay đổi gì.
“Tử Hân!” Hắn nghênh đón “Đệ đi đâu vậy? Mấy ngày liền đều không thấy tung tích của đệ!”
Khi hắn chậm rãi thu kiếm, lúc này Mộ Lãnh Liệt mới phát hiện, đằng
sau hắn còn có một người, hẳn là một nữ tử, quần áo sáng màu, vóc dáng
không cao, khẽ cúi đầu,thần thái có vài phần quen thuộc.
“Mộ Chưởng môn!” Lạc Song nghiêng người khách khí hành lễ.
“Vị này là?” Hắn hỏi.
“Lạc Song của Thiên Tích!” Nàng trả lời.
“Thiên Tích!” trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, cau mày như nhớ ra điều gì, lại quay đầu nhìn sang Mộ Tử Hân.
“Ta đi Ma giới, vừa vặn trên đường thấy nàng bị bắt, liền đưa nàng
trở về!” Mộ Tử Hân nhàn nhạt đáp, như có như không tỉnh lược đi thân
phận của nàng.
“Ra là như thế! Bọn Ma giới này, càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Mộ Lãnh Liệt lại nhìn nàng lần nữa, cười cười xin lỗi, không hỏi nữa “Tử Hân, đệ đi Ma giới để?”
Mộ Tử Hân yên lặng một lúc, nhìn Lạc Song, thấy nàng không phản đối,
mới giơ tay lên, một thanh kiếm chiếu sáng bốn phía lập tức xuất hiện
trong tay.
“Thiên Kiếm!” Mộ Lãnh Liệt mở to hai mắt, vẻ mặt mừng như điên “Tử
Hân…thật tốt quá, ha ha, thật tốt quá! Có Thiên Kiếm, càng có phần thắng khi đấu với bọn Ma giới rồi!”
Mộ Tử Hân thu hồi Thiên Kiếm “Sư huynh, không biết bên Viêm Hoa môn thế nào rồi?”
“Chuyện này đệ không cần lo!” Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng sáng lạn vui vẻ, vốn còn lo lắng nếu Ma giới ỷ thế tấn công, nhất định tử thương vô
số, nay đã có Thiên Kiếm, vậy không cần phải lo nữa rồi “Các phái đã đến Viêm Hoa môn, Ma giới chắc chắn không được phần thắng nào, lúc này Ma
giới tuyên bố muốn khai chiến, nhưng trước mắt vẫn chưa có bất kì động
tĩnh nào, có lẽ là vì mất Thiên Kiếm, không nắm chắc phần thắng nên mới
không dám tiến công!”
Mộ Tử Hân không nói, chân mày nhíu chặt, hắn cảm giác chuyện này sẽ không đơn giản như thế.
Lạc Song đứng bên cạnh hơi bị xem nhẹ, ho khụ khụ lên tiếng: “Mộ
Chưởng môn, Thượng tiên, nếu như không có chuyện gì khác, ta muốn lui
xuống trước, báo bình an với phu quân ta!”
“Phu quân?” Mộ Lãnh Liệt sửng sốt, hai mắt sáng ngời “Thì ra nàng chính là thê tử của Lạc Chưởng môn?”
“….Đúng vậy!”
“Nhưng Lạc Chưởng môn đã không còn ở Bạch Mộ rồi!”
“Cái gì!” Lạc Song hoảng hốt, trong lòng hơi sợ hãi “Chàng tỉnh lại?”
“Mấy hôm trước Lạc Chưởng môn vô cớ hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại đã đi tìm nàng rồi!” Mộ Lãnh Liệt trả lời.
“Ba ngày?!” Thính Phong rõ ràng đã nói thuốc này có thể khiến hắn ngủ mê trong một tháng, sao mới b ngày đã tỉnh, nàng luống cuống hẳn, làm
ơn đừng nên xảy ra chuyện gì, ca ca là người vô cùng tỉnh táo, nhất định không sao, nhất định! Nàng lập tức bắt lấy tay Mộ Lãnh Liệt “Chàng…có
phải đã về Thiên Tích không?”
“Không! Nghe nói là….Yêu giới!”
Yêu giới! Lòng nàng lập tức trĩu nặng, sợi dây căng cứng trong lòng lúc này đứt lìa.
Sắc mặt lập tức trắng bệch như tuyết “Xích Vân!” Nàng giơ tay gọi
kiếm, không chần chờ cưỡi kiếm bay ra ngoài, thân hình hơi lảo đảo,
dường như đã hoàn toàn rối loạn.
Yêu giới! Nơi Chí Âm!
“Anh….” Mộ Tử Hân muốn ngăn cũng không kịp, hơi gấp gáp, mày nhíu
chặt lại, lại như nghĩ đến điều gì vô cùng quan trọng “Sư huynh, hắn đi
được bao lâu rồi?”
“Khoảng ba bốn canh giờ, sao vậy? Yêu giới có gì sao?”
“Chuyện đệ lo không phải là Yêu giới!” hắn thở dài, nhìn hướng Lạc
Song biến mất, lòng bàn tay nắm chặt “Sư huynh, nhanh chóng báo cho
chúng tiên ở Viêm Hoa môn, nhanh chóng đến Yêu giới!”
Sắc mặt Mộ Lãnh Liệt hơi nặng nề đi “Ý đệ là….”
“Chưởng môn!” Còn chưa nói xong, đã có đệ tử vào bẩm báo “Thủy kính
cho thấy, Đại hộ pháp của Ma giới đột nhiên xuất hiện ở chỗ đá Trấn
giới!”
“Đá Trấn giới! Là ở Yêu giới!” Mộ Lãnh Liệt nghi ngờ “Viêm Hoa môn thì sao? Còn ai không?”
“Đại quân Ma giới đã đến Viêm Hoa môn, nhưng chỉ thủ chứ không tấn công!”
Ánh mắt hắn trợn to, lộ vẻ kinh ngạc, nháy mắt như hiểu ra điều gì, xoay người “Tử Hân, chẳng lẽ….”
Lúc này đã không còn thấy bóng dáng Mộ Tử Hân, khẽ cắn răng, lập tức
truyền lệnh “Người đâu! Lập tức đi báo tin đến Viêm Hoa môn, mục đích
của Ma giới không phải ở vùng đất cực nóng bên kia, mà là phong ấn của
Chí Âm!”
Đệ tử đang muốn xoay người, hắn lại nói: “Khoan! Báo cho mấy vị
Chưởng môn và Đan Vân Thượng tiên đi trước cũng được! Cẩn thận kẻo Ma
giới tấn công Viêm Hoa!”
“Dạ!” Đệ tử lúc này mới nhận lệnh bay đi.
Chỉ mong rằng tất cả vẫn còn kịp!
===============================
Trên đường đi, Lạc Song không ngừng nói với bản thân, ca ca không
sao, tuyệt đối sẽ không sao. Hắn từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo, có
chừng mực, Nếu hắn đã đoán ra phong ấn Chí Âm ở Yêu giới*, mà không phải Viêm Hoa môn, vậy hắn chắc chắn là đã có cách. (*trong bản raw ghi là
Ma giới nhưng mình thấy Yêu giới hợp lý hơn nên đã sửa lại)
Hắn tuyệt đối sẽ không nhất thời xúc động, một mình đến Yêu giới. Cho nên nàng càng thêm bình tĩnh, càng thêm tin tưởng hắn. Mặc dù ngày đó
vì áp chế phong ấn của mình mà hắn đã sớm dốc hết sức lực, công lực cũng chưa được khôi phục, mặc dù Xích Vân lúc này đang trong tay mình, hắn
chỉ đến đó tay không nhưng hắn là ca ca của nàng, vĩnh viễn trông chừng
nàng, che chở nàng.
Không sao, không sao! Nàng không sợ, không thể sợ!
“Anh…Lạc Song!” Mộ Tử Hân bắt lấy tay nàng, muốn an ủi vài câu lại
phát hiện toàn thân nàng đều đang run rẩy. Sự mất kiểm soát này từ đáy
lòng truyền đến toàn thân, hiện rõ trên nét mặt.
Trong ấn tượng của hắn, nàng luôn bình tĩnh, không hề đòi hỏi gì, cho dù bị thương đau đớn đến đâu, cũng sẽ tỏ vẻ mạnh mẽ mà cười, nàng chưa
bao giờ có vẻ bối rối như lúc này.Vẻ mặt của nàng như đã căng thẳng đến
cực hạn, chỉ cần một chút nữa thôi dường như sẽ có thể hỏng mất.
“Anh Lạc….” Trong lòng hơi đau đớn, hắn cuối cùng cũng nắm lấy bàn
tay run rẩy của nàng, mi tâm nhíu chặt, lại không biết nói gì.
Nàng lại đột nhiên trở tay nắm chặt lấy tay hắn, nắm thật chặt “Bạch
Trúc! Có thể nhanh hơn nữa không? Pháp lực của ta thấp kém, nhưng huynh
là Thượng tiên, van xin huynh, ta van xin huynh! Nhanh hơn nữa được
không?”
Giọng của nàng gần như là đang cầu khẩn hắn, mắt ngập nước, nhưng vẫn cố chấp không chịu rơi xuống một giọt nước mắt nào. Hai tay càng bấu
chặt, giống như đang nắm lấy một nhánh cây cứu sinh, níu chặt lấy tay
hắn. Van xin, bối rối khiến xưng hô của nàng thay đổi.
Mộ Tử Hân nhíu chặt mày, trầm ngâm hồi lâu nói: “Nắm chặt!” Một tay
kết ấn, cố sức bay nhanh về phía trước, trong ngực mơ hồ truyền đến khác thường nhưng hắn lại chẳng có tâm trí nào để ý.
Bay càng lúc càng nhanh, mặc dù đã bày kết giới nhưng vẫn có mấy cơn
gió như dao cắt xuyên qua, thổi vào mặt Lạc Song, thế nhưng nàng vẫn như không hề có cảm giác.
Tim đập thật nhanh, nàng không ngừng nói với mình, hắn không sao, hắn không sao. Ca ca đã đồng ý với nàng, mãi mãi ở bên cạnh nàng, sẽ không
bao giờ để nàng lại một mình. Nàng vẫn luôn tin như thế, luôn luôn tin.
Nàng cũng chỉ có mỗi mình ca ca thôi!
Bầu trời âm u, không biết có phải bởi vì càng lúc càng gần Yêu giới
hay không, không khí xung quanh như có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị kĩ càng, nhưng thấy bên cạnh đá Trấn giới là
bóng dáng đẫm máu kia, nàng vẫn không kiềm được mà nín thở. Tim như
ngừng đập.
Trong tay hắn không hề có vũ khí, chỉ dựa vào pháp lực để chống đỡ,
vốn là trường bào màu lam, lúc này đã nhiễm đỏ hơn phân nửa, nhưng vẫn
cố chấp đứng trước đá Trấn giới, như cây ngọc đón gió, bất động như núi. Dưới thân áo đang tung bay đều là máu từ phần cánh tay bị chém phải,
đều là do hắn đã dùng hết sức lực để ngăn cản bất kì kẻ nào đến gần đá
Trấn giới.
Nhưng bọn Ma giới nhiều vô số, chỉ bằng một mình hắn, sao có thể ngăn chặn, trên gương mặt như ngọc đã lộ vẻ mỏi mệt.
Tầm mắt nàng như mơ hồ, há miệng muốn gọi, tay lại bị nắm chặt, quay đầu nhìn Mộ Tử Hân một cái, lập tức sửa miệng “Miểu Hiên!”
Như có âm thanh phá tầng không mà xuyên đến, bóng dáng đẫm máu kia
lập tức quay đầu lại, trợn tròn mắt nhìn về phía không trung “Lạc Nhi!”
Bọn Ma giới đều chấn động, nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện trên không trung.
Lạc Song bay xuống, chỉ muốn chạy về phía người đang đứng cạnh đá
Trấn giới kia, nàng thậm chí cũng chẳng quan tâm mình đang cưỡi kiếm
cùng với Mộ Tử Hân, trực tiếp cưỡi mây bay xuống.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên kinh hãi, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cũng hơi bối rối, xung quanh nhiều yêu ma như thế, nàng cứ lao xuống như thế, chẳng
phải để cho kẻ khác thừa cơ lợi dụng sao. Mộ Tử Hân cũng sững sờ, chỉ
đành phải đuổi theo, bảo vệ nàng chu toàn.
“Lạc Nhi…”Giơ tay tiếp được người đang bay xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên buồn hay nên giận nàng, chỉ là trái tim vốn đang
treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống, xoa xoa mặt nàng “Lạc Nhi…Quả thật là muội! Muội không sao chứ?”
Lạc Song trở tay ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt cố nhịn thật lâu cuối
cùng cũng rơi xuống, nàng gật mạnh đầu “Ừm! Là muội, là muội, muội đã
trở về! Trở về! Lạc….Hiên!”
Giọng nói nghẹn ngào đến không nghe nổi, nàng vùi đầu vào lòng hắn
không chịu ngẩng lên, đột nhiên lại như nhớ ra điều gì. Nàng bắt đầu
đánh giá vết thương trên người hắn. Vừa chạm đến vết máu đầy người, tay
nàng lại không kiềm được mà run rẩy, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt rơi xuống.
Hắn chậm rãi kéo tay nàng xuống, cười nhạt “Muội trở về….là tốt rồi!” Nhìn thoáng qua Mộ Tử Hân phía sau nàng, hắn nhất thời hiểu ra sao nàng lại có thể xuất hiện ở đây.
Sợi dây căng như dây đàn trong lòng nhất thời được buông lỏng, thân hình hắn hơi lung lay, loạng choạng hai bước.
Nàng không sao, nàng không sao!
“Miểu Hiên!” Lạc Song càng bối rối, cố gắng đỡ lấy thân hình hắn, lùi lại mấy bước liền mới có thể đứng vững. Máu trên người hắn nhuộm đỏ cả
người nàng, nàng đau lòng đến không thở nổi, cố gắng nặn ra giọng nói:
“Miểu Hiên….Miểu Hiên….”
“Không cho khóc!” Hắn như đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn đưa tay phủ
lên mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng “Không phải đã nói…không
được rời xa nhau sao? Ta tuyệt đối…sẽ không sao!”
Nàng dìu hắn ngồi xuống, kéo lấy áo trên người hắn, một vết thương
dài hẹp vô cùng kinh khủng lập tức hiện ra trước mắt nàng, sâu đến thấy
xương. Tay nàng đang run, lòng nàng cũng đang run theo, bên tai chỉ nghe tiếng ong ong.
Không sao, cái này là không sao hả? Nhiều máu như thế? Vết thương đầy người, hắn rõ ràng bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố cầm cự, muốn bảo vệ phong ấn Chí Âm của đá Trấn giới.
Nếu không phải vì áp chế lực lượng trong cơ thể nàng, hại hắn hao hết pháp lực, hắn sẽ không như thế, nếu không phải nàng lấy đi Xích Vân,
hại hắn không có binh khí mà dùng, hắn sẽ không như thế, nếu không phải
vì phong ấn Chí Âm của Yêu giới sẽ ảnh hưởng đến phong ấn của nàng, hắn
sẽ không như thế.
Tất cả đều là vì nàng, vì nàng!