“Các ngươi còn đang chờ cái gì?” Phi Diễm cách đó năm thước mở miệng, giọng nói khàn khàn như đang cố hết sức mà nói, nghe giọng nói thì rõ
ràng đã bị thương nặng nhưng nàng ta vẫn cứ lớn tiếng thét lên: “Mau ra
tay cho ta, một mũi tên trúng cả hai con chim, Nguyệt Nhiễm!”
Nguyệt Nhiễm.
Trong lòng Lạc Song chấn động, mang vẻ mặt không dám tin quay phắt
đầu lại nhìn. Cách đó ba bước, mộng bóng dáng màu xanh, đang mang vẻ mặt phức tạp nhìn mình, người trước mắt quen thuộc như thế khiến nàng có
muốn phủ nhận cũng không thể.
Mà tay phải của hắn, đang cầm một lưỡi dao sắc bén tỏa ra hàn khí,
trên đó còn đang tích từng giọt máu tươi không ngừng chảy xuống, nhiễm
đỏ cả vùng đất.
Nàng trợn to hai mắt, máu này có từ đâu không cần phải nói nữa, trong lòng nàng như đang từ từ nát thành từng mảnh nhỏ. Thì ra…là như thế!
Pháp thuật của Miểu Hiên được chính tay mẫu thân truyền lại, dù hắn
không có thân thể của Thần, cho dù hắn không có vũ khí, cho dù công lực
của hắn không thể tự động khôi phục nhưng hắn cũng không thể bị thương
nặng đến như thế, nguyên nhân chỉ có một, chính là người làm hắn bị
thương, biết rõ phép thuật của Thần Sơn, xuất thân từ cùng một nơi.
Đây chính là….sự thật sao? A! Nàng tưởng rằng những thứ kia đã quá
đi, chỉ cần nàng quên đi, sau này sẽ mãi mãi không còn liên quan đến
nàng, cũng chẳng còn dính líu gì nữa.
Lại không ngờ rằng, đây chỉ là cái cớ để nàng cố trốn tránh, những
thứ kia vẫn sẽ mãi mãi tìm đến nàng, làm hại những người mà nàng quan
tâm. Nàng không đi gây chuyện, không có nghĩa là người khác sẽ không đến gây chuyện với nàng.
Giỏi! Giỏi lắm Nguyệt Nhiễm!
Nhất thời trong lòng nàng như nảy lên một loại cảm giác chưa từng có, như mưa thét gió gào nhấn chìm nàng. Nàng cắn chặt răng, móng tay siết
chặt bấm vào da thịt cũng không hề hay biết.Trong đầu nàng như bị bao
trùm bởi cảm giác nóng hừng hực, như lửa lớn đang không ngừng thiêu đốt, từng chút từng chút đốt cháy toàn bộ.
Nguyệt Nhiễm vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn người đột nhiên chạy đến, sao nàng lại xuất hiện ở đây, vì sao nàng lại quan tâm người kia như thế?
Vì sao….lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn?
“Nguyệt Nhiễm, người còn đứng đờ ra đó làm gì?” Thấy hắn mãi vẫn
không hề động đậy, Phi Diễm hơi nóng nảy, bản thân nàng ta lại bị trọng
thương, không thể mạo muội xông lên. Tên Miểu Hiên kia lúc nãy như phát
điên lên mà công kích cả bọn, trong tay hắn không hề có vũ khí lại không ai có thể ngăn cản, trừ Nguyệt Nhiễm “Mau bắt lấy hắn, chỉ có ngươi
hiểu được chiêu kiếm của hắn! Nguyệt Nhiễm!”
Dù Phi Diễm có lớn tiếng nhắc nhở, Nguyệt Nhiễm vẫn không hề phản ứng, chỉ đứng yên.
Lạc Song khẽ rũ mắt, cảm xúc trong đáy mắt như từ từ nồng đượm thêm,
giọng nói mang theo vẻ trầm tĩnh lạnh lùng chưa từng có, chậm rãi nói:
“Là huynh làm hắn bị thương sao?”
Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang bàn luận hôm
nay trời thật đẹp, nhưng trong đó lại lộ ra phần nào sự băng giá đến kì
dị, khiến người ta lạnh cả đáy lòng. Nàng khẽ cúi đầu, vẫn là một Lạc
Song như cũ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật xa lạ.
Mộ Tử Hân chỉ cảm thấy trái tim như bị chấn động, cơn đau nhói nơi
lồng ngực lại càng mãnh liệt, dường như bất kì lúc nào cũng có thể bùng
phát. Liếc mắt nhìn về phía Lạc Song vẫn đang ôm lấy đầu, đột nhiên như
hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn tiến lên một bước muốn
nói gì nhưng cũng đã chậm chân.
“Ta….” Nguyệt Nhiễm mở miệng, muốn giải thích điều gì, chợt thấy hai
tay Lạc Song phát ra ánh sáng, tức khắc hóa thành một tia sáng đâm thẳng về phía ngực mình.
Cứ như một cơn gió, động tác của nàng nhanh đến mức không ai có thể
ngờ tới, ngay cả Miểu Hiên cũng không, Mộ Tử Hân cũng không, Nguyệt
Nhiễm lại càng không. Cho nên hắn không hề trốn tránh, bởi vì không cần
trốn tránh, một Anh Lạc vẫn luôn dễ mềm lòng, dù tình nguyện tự làm bản
thân bị thương đến sâu sắc, cũng không oán trách người bên cạnh nửa
phần, cho nên không cần phải tránh.
Chỉ là….
Trường kiếm! Máu tươi! Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia! Đó quả thật chính là người mà hắn vẫn cho là không cần phải trốn tránh.
“Nhóc…con!” Nguyệt Nhiễm mở to hai mắt, nhìn người trước mắt đâm kiếm vào ngực mình, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cũng không
thể bình tĩnh nữa. Đờ đẫn nhìn máu từ ngực mình chảy ra, chậm rãi nhuộm
đỏ cả thân kiếm trong suốt, nhuộm đỏ cả bàn tay đang cầm kiếm của nàng
“Nhóc con…nàng….tại sao?”
“Đây không phải là điều huynh muốn sao?” Trong mắt nàng vẫn không hề
có một chút thân tình nào, từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng: “Chỉ có
hắn! Tuyệt đối không ai có thể làm hắn bị thương! Ai cũng không được!”
Tay nàng nắm càng chặt, không hề chớp mắt rút mạnh thanh kiếm ra, máu phun thẳng lên trên áo nàng, nàng lại tựa như không hề nhìn thấy, cả
người thấm đầy máu tươi.
Nguyệt Nhiễm lùi lại hai bước, vẫn mang vẻ không thể tin nổi nhìn
nàng. Hắn lừa gạt, nàng không đả thương hắn, hắn phản bội, nàng cũng
chẳng hề oán trách, mà lúc này nàng lại vì vết thương trên người một nam tử lạ mặt mà muốn lấy mạng hắn sao?
Hắn thở hổn hển ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nhìn đến ánh mắt kia
lại bị chấn động mạnh. Đôi mắt trong vắt kia, không hề tức giận, không
hề oán hận, càng không chứa bất kì kẻ nào. Ánh sáng bên trong từ từ biến mất, chỉ còn lại một màu hỗn độn.
Nàng….không còn ý thức được gì?
“Nhóc con?” Hắn bất chấp vết thương trên người muốn hỏi cho rõ ràng, lại thấy tay nàng càng siết chặt, dường như muốn tiếp tục.
Anh Lạc thật sự….muốn giết hắn?
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên hoảng hốt la to, vẻ mặt lạnh lẽo, đột nhiên cố
sức túm lấy nàng, vươn tay đoạt lấy kiếm của nàng, thân kiếm trong suốt
vốn bị máu nhuộm đỏ trong nháy mắt lại trở nên đen nhánh.
Hắn xuất chiêu, chỉ thấy một đạo kiếm khí đánh thẳng về phía quần ma
trên không trung. Phi Diễm, U Minh, Xích Hãi đều kinh hoàng, cố sức đánh trả, đỡ lấy một chiêu kia. Ba người hợp lực mới có thể hóa giải tia
kiếm khí kia, vốn bản thân cũng đã bị thương, lúc này lập tức phun máu.
Đây là một chiêu mà hắn đã dùng toàn lực để đánh ra, dùng hết tiên
lực còn sót lại trên người. Cũng bởi vì một chiêu này, hắn sức cùng lực
kiệt, chân lập tức lảo đảo, thở hổn hển. Thứ duy nhất không hề bị ảnh
hưởng, chính là bàn tay vẫn đang túm lấy Lạc Song kia. Hắn cố sức ôm
nàng vào lòng, cố ý đè sát nàng vào lòng mình, để nàng nghe thấy tiếng
tim đập đã hơi hỗn loạn của hắn.
“Ta không sao, ta không sao, Lạc Nhi! Ta không sao….” Hắn dùng giọng
nói chỉ nàng mới nghe được, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, hết lần này đến
lần khác. Chỉ sợ người trong lòng không nghe được, sắc mặt hắn tái nhợt
như tuyết, bàn tay đang phủ trên đầu nàng lại càng không kiềm được sự
run rẩy, không biết bởi vì do một chiêu kia tiêu hao sức lực quá đột,
hay bởi sự bối rối trong tận đáy lòng.
Cho đến khi cảm giác được người trong lòng dần bình tĩnh trở lại, cố
sức ôm chặt lấy eo mình mới thôi. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn người trong lòng, tim đập bình thường trở lại. Đã có thể vượt
qua rồi!
“Hiên nhi, con phải nhớ kĩ, Lạc Nhi là Thần, cái gì nàng đều có thể làm, nhưng tuyệt đối không thể mang hận!”
Bên tai vang vọng tiếng khuyên răn cuối cùng của mẫu thân, tay càng
thêm gắng sức ôm chặt người trong lòng, từ từ khiến cho tay mình không
còn run rẩy. Ánh mắt từ đầu đến cuối không hề chuyển khỏi đám quần ma
trên không trung kia, nhưng chỉ có người đứng gần hắn mới biết, giờ phút đó hắn đã gấp gáp biết bao nhiêu. Không phải gấp gáp bởi sự vây công
phía trên, mà là gấp gáp cho người trong lòng hắn.
Mộ Tử Hân tất nhiên cũng đã nhìn thấu, nhìn về phía người mà hắn đang ôm chặt trong lòng, khuôn mặt mới vừa rồi còn tràn đầy lo lắng, lúc này đã nhiễm chút nghi ngờ, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cơn đau nhói quen thuộc lúc nãy, giờ đây đã dần hòa hoãn lại, hắn khẽ đặt tay lên ngực, lại như nhớ đến chuyện gì,sắc mặt hơi trầm xuống,
quay phắt đầu lại, chẳng lẽ….
Sự băn khoăn trong lòng từng chút từng chút sáng tỏ, chân mày lại
càng nhíu chặt. Hôm đó nàng nói, bản thân mỗi người đều có người mà mình muốn bảo vệ, vốn tưởng nàng nói người đó chính Lạc Miểu Hiên, chẳng lẽ?
“Đại hộ pháp!” Phi Diễm thở gấp lên tiếng, do vừa rồi phải ngăn chặn
chiêu thức kia, ba người bọn họ đã bị thương nặng, nhưng Phi Diễm vẫn
không muốn bỏ qua như thế, hung dữ trừng mắt nhìn về phía ba người bên
dưới “Bọn chúng chỉ có ba người, một đã bị thương, không bằng cứ giết
đi!”
Xích Hải chau mày, thật ra hắn cũng có ý này, chỉ là hắn không biết
tên họ Lạc kia đến tột cùng là thực lực cao đến đâu, huống chi còn có
một Bạch Mộ Thượng tiên. Nếu bốn người họ hợp lực, nhiều nhất cũng chỉ
có thể đánh ngang tay với chúng mà thôi.
Huống chi, còn có nữ nhân tên Lạc Song kia….
Nhớ đến ban nãy, ánh mắt khi nàng đâm Nguyệt Nhiễm, hắn cũng không
nhịn được mà phát run cả người. Hắn am hiểu Nhiếp hồn thuật, có thể nhìn thấu lòng người, chỉ trong nháy mắt ban nãy, người khác không nhìn ra,
nhưng hắn có thể.
Ánh mắt kia chất chứa điều gì, cả đời này hắn cũng chưa từng thấy
qua. Trống trải đến không hề có chút tức giận nào, là sự tĩnh mịch đầy
chết chóc. Không đúng! So với tĩnh mịch lại còn đáng sợ hơn, dường như
chỉ nhìn một lần, cả linh hồn đều có cảm giác như sắp tiêu tán, chỉ một
ánh mắt thôi mà đã khiến hắn như trải nghiệm qua cái chết.
Bàn tay bên người hơi run rẩy, thật buồn cười, hắn là ma, vậy mà cũng sẽ sợ? Đây chính là sợ hãi sao?
Vừa rồi hắn hoa mắt sao? Nữ nhân kia, rốt cục là thứ gì?
“Đại hộ pháp! Lúc này không giết chúng sẽ trở thành mối họa lớn!”
thấy Xích Hải như đờ người ra, Phi Diễm không nhịn được lại thúc giục.
Lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía mấy người đứng gần
đá Trấn giới kia, rồi lại tỉnh táo lại, vẻ mặt lại khôi phục vẻ ác độc
lúc trước, đúng vậy, đây chỉ là một nữ nhân tiên lực thấp kém, hắn nhìn
một cái đã có thể nhìn ra, xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Tốt!” Hắn lớn tiếng nói “Kẻ này không diệt trừ, tất sẽ thành họa
lớn. Người Ma giới nghe lệnh, phải chiếm cho được đá Trấn giới, kẻ nào
cản giết chết không tha!”
Mọi người cùng đáp lại lời hắn, Phi Diễm nhếch miệng cười đến âm trầm, vung kiếm, muốn tấn công lần nữa.
“Khoan đã!” Đột nhiên, một tiếng nói kì ảo vang lên, giọng nói kia
như xé toạt cả bầu trời. Người nghe cứ tưởng như giọng nói truyền đến ở
ngay bên tai, nhưng lại như từ phương xa truyền đến, không biết là từ
đâu, chỉ nghe thấy tiếng vang. Giọng nói trong trẻo như tơ, lưu chuyển
như nước.
Mieru Hiên đứng cạnh đá Trấn giới đột nhiên chấn động, khẽ cau mày
hai cái, lại như nghi ngờ điều gì. Ngay cả Lạc Song đang yên tĩnh cúi
đầu trong lòng hắn, cũng khẽ giật mình.
Giọng nói này….
“Hồng phu nhân?” Xích Hải nghiêm mặt, trên mặt hiện lên vài phần khó
hiểu,mặc dù không thấy người nhưng vẫn ôm quyền quy củ nói: “Không biết
Hồng phu nhân có gì sai khiến?”
“Sai khiến thì không dám!” Giọng nói kia lại truyền đến “Ma Tôn có
lệnh, Thiên Kiếm đã mất, việc vây công đá Trấn giới cũng không còn ý
nghĩa, lệnh cho người Ma giới, lập tức rút về!”
“Chuyện này….” Xích Hải còn hơi do dự.
Một gã tùy tùy bay đến, quỳ một chân trên đất nói: “Bẩm Đại hộ pháp,
ba Thượng tiên và Chưởng môn các phái đột nhiên rời khỏi Viêm Hoa môn,
chạy về phía này!”
Xích Hải sửng sốt, lúc này mới quyết định, cao giọng ra lệnh rút lui.
Ngay lập tức cả nhóm lớn yêu ma đều di chuyển rời đi, Phi Diễm cũng đành không cam lòng bỏ đi.
Nguyệt Nhiễm nhìn Lạc Song bên kia vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn hắn
lấy một lần, trên người máu vẫn chảy không ngừng, thế nhưng hắn lại như
không hề phát hiện. Hắn lại nhìn nàng một lần, thở dài rồi xoay người bỏ đi.
Bầu trời bao la bị bọn Ma giới kéo đến khiến cho trở nên mờ mờ tối
tăm, cũng dần khôi phục lại sự trong trẻo. Mãi cho đến lúc trong không
trung đã không còn một tên Ma tộc nào, Miểu Hiên mới lảo đảo, ngất xỉu.
“Ca ca…Ca ca!” Lạc Song hoảng hốt, bối rối ôm lấy thân thể đột nhiên
lả đi của hắn, túm chặt lấy áo thấm máu đỏ tươi của hắn, tay run rẩy như lá rụng, ánh mắt mới vừa trong trẻo trở lại đã bắt đầu trở nên đục ngầu “Ca ca! Huynh làm sao vâyh? Ca ca, huynh tỉnh lại đi….Không cần! Không
cần, không cần bỏ lại Lạc Nhi, không cần!”
“Anh Lạc….” Mộ Tử Hân đến gần, muốn đỡ lấy nàng, lại bị nàng hất tay
ra. Cả người nàng như đã trở nên mất hồn, không ngừng gọi ca ca, trong
mắt là sợ hãi chồng chất. Vẻ mặt lúc nãy còn coi trời bằng vung, lúc này đã dần hồi phục, ngực hắn lại bắt đầu đau nhức.
Hắn không chần chờ, kéo mạnh lấy thân thể nàng, lay mạnh, rống to: “Anh Lạc!”
Lạc Song sửng sốt, hình như bị tiếng gọi của hắn hù dọa, mê mang nhìn hắn, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Nhìn ta, ta là Bạch Trúc!” Hắn hạ giọng, nhìn nàng từ từ khôi phục lý trí.
“Bạch….Trúc?”
“Đúng, ta là Bạch Trúc! Ca ca của nàng không sao, hắn chỉ là tiêu hao quá nhiều sức lực, lại thêm bị thương, ngất đi mà thôi!”
“Ca ca…không sao?”
“Đúng, không sao, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục.”
“Nghỉ ngơi? Thật sao…?”
“Ừ!”
Nàng nhìn gương mặt hắn một lúc lâu, nhìn mãi nhìn mãi, rốt cuộc như
đã tin, khẽ đáp “Vậy thì tốt!”. Trước mắt nàng lập tức tối sầm, nàng
cũng hôn mê bất tỉnh.
Bạch Trúc thuận tay đón lấy thân thể nàng ngã xuống, bắt mạch, thở
phào nhẹ nhõm, nàng chỉ là quá lo lắng, lúc này mới hôn mê bất tỉnh.
Quay đầu nhìn về phía Miểu Hiên bên cạnh, chân mày lại siết chặt, tâm tình không hiểu sao lại phiền muộn.
“Là…truyền thống của Thần tộc sao?” hắn khẽ vuốt gương mặt của người
trong lòng, chân mày càng thêm nhíu chặt “Hắn đối với nàng mà nói….rốt
cuộc….có ý nghĩa như thế nào?”