CHƯƠNG 21
Lục thủy thanh sơn
– Đại Phong Quát Quá –
Đệ nhị thập nhất chương
Vương Lăng rất khó hiểu, vì sao Cơ Dung Quân cũng vào Lễ bộ.
Trong ấn tượng của Vương Lăng, cái nơi nửa nạc nửa mỡ như Lễ bộ tuyệt đối không liên quan gì tới Cơ Dung Quân, y đáng lẽ nên vào Binh bộ, Hình bộ hay Ngự sử đài mới đúng. Binh bộ Thượng thư hình như là môn sinh của Cơ Thái sư, làm sao đến nỗi để Cơ Dung Quân vào Lễ bộ chứ?
Không chỉ mình Vương Lăng kinh ngạc, mọi người có liên can đều cảm thấy khó hiểu. Theo lý thuyết, những người khác được phân vào những chức quan từ lục đến thất phẩm, Vương Lăng và Cơ Dung Quân làm Thị lang ngũ phẩm, cũng như một cái gò mọc giữa đất bằng, hẳn là nên đến chúc mừng một tiếng. Nhưng làm một chức quan nhạt nhẽo ở Lễ bộ, thì gò dù có cao mà không có ngọn cỏ nào, có gì đáng vui? Những người chờ xem náo nhiệt đều không biết làm sao, gặp Cơ Dung Quân chỉ có thể hàm hồ nói chúc mừng, sau đó nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác. Cơ Dung Quân thì không tỏ thái độ gì, lời nói thần sắc đều bình thường, nhìn không ra cao hứng, cũng nhìn không ra mất hứng.
Nhóm đốc an lang còn lại phần lớn đều vào được tư bộ mình mong muốn, cũng có vài người bị trong nhà cưỡng chế vào chỗ khác, ví như Ứng Cảnh Lan, cả ngày mặt ủ mày ê, thở ngắn than dài, Ứng Cảnh Lan lôi tay áo Vương Lăng nói: “Đan Chu ca, ta cảm giác, hay là triều đình nhầm lẫn ta với Cơ giám sát rồi, Đan Chu ca, ta không muốn vào Hình bộ mà, một chút cũng không muốn.”
Vương Lăng thầm nghĩ, những lời này ngươi nói với cha ngươi còn không được, nói với ta có ích lợi gì? Hắn vỗ vai Ứng Cảnh Lan: “Hình bộ là nơi tốt, tiền đồ vô lượng, người nhà cũng là lo lắng cho ngươi thôi. Hình bộ kỳ thực rất thú vị, ngươi nghĩ xem, từng bước từng bước điều tra, phá án, rất hay mà. Ngươi vào Hình bộ, tương lai nếu phá được đại án ly kỳ oan khuất gì đó, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách.”
Ứng Cảnh Lan hai mắt vô thần: “Ta không cần lưu danh sử sách gì hết, ta sợ nhất là người chết, cái gì án diệt môn, án đốt xác, cả ngày nhìn mấy thứ đó, buổi tối chắc chắn gặp ác mộng. Ta bát tự nhẹ, vạn nhất dính phải oan hồn…”, nói tới đây cậu sợ run người, lại giương mắt hỏi Vương Lăng, “Đan Chu ca, huynh có biết trong kinh thành có chùa miếu nào linh nghiệm nhất không, ta nghĩ ta phải đi tế bái trước, cầu một lá bùa bình an.”
Vương Lăng dở khóc dở cười, Ứng Cảnh Lan năm nay mới mười sáu mười bảy tuổi, bình thường dù có vẻ ông cụ non, kỳ thực vẫn là một thiếu gia được nuông chìu từ bé, hắn chợt nhớ tới một chuyện, liền nói, “Đúng rồi, trong nhà ta có một chuỗi ngọc, nghe nói là cầu được từ chùa lớn ở Giang Nam, đã được cao tăng tụng kinh, có thể tránh ma quỷ hóa giải điềm xấu, ta không tin nên không dùng tới, để không đó cũng tiếc, nếu ngươi không chê thì ta tặng ngươi.”
Ứng Cảnh Lan hai mắt sáng long lanh nói: “Thật sao?” Dừng một chút, lại do dự, “Nhưng là, cái đó không chừng là vật gia truyền, cho ta có phải hay không…”
Vương Lăng nói : “Yên tâm đi, không phải là bảo bối gì đâu, ngươi đừng ngại không tốt là được.”
Ứng Cảnh Lan lúc này mới vui mừng nở nụ cười. Vừa đúng lúc Cơ Dung Quân đi tới, nhìn nhìn Vương Lăng, lại nhìn nhìn Ứng Cảnh Lan, “Có công vụ, hai người ở đây nói cái gì?”
Ứng Cảnh Lan lập tức trả lời: “Ta vừa mới nói với Đan Chu ca, ta sợ quỷ, Đan Chu ca nói muốn đưa ta một chiếc khuyên tai bình an.”
Cơ Dung Quân lại nhìn nhìn Vương Lăng, cười cười gật đầu, ừm một tiếng.
Mọi người trong Giám sát đốc an ty được phân vào các bộ, triều đình lại cứ đến một nhóm đốc an lang mới, mọi người hiện tại đang bàn giao các loại công văn cho người mới.
Vào Giám sát đốc an ty đều là tử đệ các trọng thần, chuyện này bị Ngự sử đại phu không vừa ý, viết tấu chương dâng lên Hoàng thượng. Nói là làm như vậy dễ khiến các dòng họ khuếch trương thanh thế, kết bè kết phái. Vì thế trong nhóm đốc an lang mới tới, có thêm không ít sĩ tử thi đậu kỳ thi Hội, hoặc là các tiến sĩ xếp hạng thấp, tuổi tác lớn nhỏ không đều, thậm chí có cả đại thúc ba mươi mấy tuổi râu ria xồm xoàm, trong Đốc an ty cũng không còn thuần một cảnh tượng hậu duệ quý tộc tươi trẻ phong lưu nữa.
Vương Lăng quản rất nhiều chuyện vụn vặt, kéo phó giám sát kế nhiệm công đạo đến mặt trời lặn phía tây, buổi tối các đồng liêu cũ rủ nhau đi tửu lâu ăn bữa cơm, nói mấy lời khích lệ nhau, tất cả mọi người đều thấy Vương Lăng vào Lễ bộ là cực kỳ phù hợp, thật lòng chúc mừng hắn, nhưng đụng đến Cơ Dung Quân thì vẫn là ấp úng hàm hồ như cũ.
Ngày hôm sau, Vương Lăng chạy đến nha môn ti bộ thật sớm, tốt xấu gì cũng đã ngây người ở đây gần một năm, trước khi rời khỏi có chút lưu luyến, hắn muốn nhân lúc không có ai ở đây thì đi dạo quanh một vòng. Không ngờ vừa mở cửa, đã thấy Cơ Dung Quân một mình ngồi trong đại sảnh vắng lặng.
Vương Lăng ngẩn người, thầm nghĩ, Cơ Dung Quân bị phân vào nơi nhàm chán như Lễ bộ, chắc hẳn trong lòng rất ủy khuất, cho nên thích được yên lặng một mình. Hắn há miệng lại không biết nói gì cho phải, Cơ Dung Quân lập tức đứng dậy đi về phía hắn: “Ta đoán được ngươi sẽ tới sớm, nên đến đợi ngươi, ngươi quả nhiên là người sớm nhất.”
Vương Lăng tiếp tục ngẩn người, cơ dung quân đi đến bên cạnh hắn, một phen đóng cửa lại, dựa lại gần Vương Lăng, thấp giọng nói: “Vương Lăng, ngày hôm qua ngươi nói muốn tặng cái gì đó cho Ứng Cảnh Lan mà, có đem theo không?”
Vương Lăng không hiểu ra sao gật đầu, Cơ Dung Quân nói tiếp: “Cho ta xem, mau, thừa dịp hiện tại không có ai.”
Vương Lăng càng nghi hoặc, Cơ Dung Quân ánh mắt sáng trong theo dõi hắn, thần sắc cực kỳ khẩn trương, Vương Lăng đưa tay vào tay áo, lấy ra một túi gấm.
Cơ Dung Quân cầm lấy, mở ra, giơ chuỗi ngọc lên trước mắt nhìn, đó là một chiếc khuyên tai cẩn ngọc như ý, lớn cỡ ngón tay cái, ngọc cũng không phải lại tốt, bất quá thoạt nhìn có điểm xưa cũ, sắc ngọc oánh nhuận.
Cơ Dung Quân nhìn nhìn, nói: “Vương Lăng a, chuỗi ngọc này của ngươi rất tốt, bất quá quỷ trong Hình bộ đều cực kỳ hung tợn, khối ngọc này có thể khắc không được chúng nó.” Bỗng nhiên không biết từ nơi nào lấy ra một thứ, là một tiểu hồ lô chạm ngọc, xanh biêng biếc, trên còn cột dây đỏ, tua rua lụa vàng, “Cái hồ lô này, là gia mẫu đi Ngũ Thai sơn thỉnh về, do Thánh Thiện pháp sư tự mình ở trước tượng phật Thích Ca tụng qua bảy mươi hai lần kinh Kim Cang, bảo đảm khắc chế được bất cứ thứ gì. Bằng không như vậy, ngươi đem cái này đưa cho Ứng hiền đệ đi.”
Vương Lăng cau mày: “Nhưng…”
Cơ Dung Quân chặn đứng lời hắn: “Ta cũng không quá tin mấy vật này, để ta giữ cũng lãng phí thôi, ta nghĩ Ứng hiền đệ là nói với ngươi hắn sợ quỷ, nếu ta đưa cho hắn thì không ổn lắm. Ngươi tặng hắn, cũng muốn tặng thứ gì tốt nhất phải không?”
Vương Lăng: “Nhưng…”
Cơ Dung Quân hắng giọng, lại nói: “Khụ, nếu ngươi vẫn thấy không ổn, thì vầy đi, ngươi cho ta cái chuỗi ngọc như ý này, lấy hồ lô của ta cho Ứng hiền đệ, được không?… Ừm, bát tự của ta cũng hơi yếu, nhưng hồ lô này và bát tự của ta không hợp, vừa lúc cái này của ngươi là ngọc như ý, rất hợp với ta, ngươi cho ta ngọc như ý, lấy hồ lô cho Ứng Cảnh Lan, coi như ta và ngươi trao đổi, được không?”
Vương Lăng bị một đống hỗn độn Cơ Dung Quân nói làm cho choáng váng, không hiểu ra sao cả, nếu lấy khuyên tai như ý đổi lấy hồ lô của Cơ Dung Quân hình như hắn cũng không thiệt thòi, Cơ Dung Quân cầm hai món đồ vẻ mặt đầy chờ mong nhìn hắn, Vương Lăng đang cố gắng nghĩ cho rõ ràng thì ngoài cửa mơ hồ có tiếng vang. Cơ Dung Quân biến sắc: “Có người đến, nếu là Ứng hiền đệ thì không tốt, quyết định vậy đi”, nói xong nhét hồ lô vào tay Vương Lăng, cầm khuyên tai như ý đi vào nội sảnh.
Vương Lăng ngây ngốc, đành cầm hồ lô cất đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng bọn hắn làm việc ở nha môn ti bộ, buổi sáng, Ứng Cảnh Lan tựa hồ là nhớ Vương Lăng hứa cho mình vật trừ tà nên cứ lượn tới lượn lui bên cạnh Vương Lăng, hắn xem chừng khuyên tai như ý của mình một đi không trở lại rồi, thở dài giả vờ muốn ra ngoài hóng mát, Vương Lăng lập tức chạy theo, Vương Lăng đến một góc tường phủ đầy dây leo, lấy hồ lô của Cơ Dung Quân ra đưa cho Ứng Cảnh Lan, Ứng Cảnh Lan vui mừng nhận lấy ngay, cầm trong tay lật qua lật lại, “Thoạt nhìn thứ này rất lợi hại, Đan Chu ca, huynh thật tốt”, Vương Lăng cười gượng, bên cạnh chợt có người nhỏ nhẹ nói: “Hai người các ngươi chui vào chỗ vắng vẻ này làm gì vậy?”
Vương Lăng và Ứng Cảnh Lan đều sợ hết hồn, mặt người kia càng sáp gần lại, “Ặc, đang trao tín vật?”, Vương Lăng bất đắc dĩ nói: “Đường Tri hiền đệ thực sự là đi không nghe tiếng, xuất quỷ nhập thần”, Tạ Lạc Bạch quơ quơ chiết phiến, “Như vậy mới tiện tìm hiểu chứ”, vừa nói vừa nhìn chuỗi ngọc hồ lô trong tay Ứng Cảnh Lan, “Vật này…”
Ứng Cảnh Lan giải thích: “Khụ, ta nói ta sợ quỷ, Đan Chu ca hảo tâm tặng của ta bùa trừ tà.”
Lb nhướng nhướng mày: “Ồ? Đan Chu ca huynh cho ngươi?”, nhìn chuỗi ngọc trong tay Ứng Cảnh Lan, nói, “Dùng thứ này khắc quỷ, nhất định cực kỳ linh nghiệm”, còn cầm quạt gõ gõ vai Ứng Cảnh Lan, “Ngươi phải giữ thật kỹ đó.”
Ứng Cảnh Lan trịnh trọng gật đầu, cẩn thận cất chuỗi ngọc vào tay áo. Tạ Lạc Bạch lại nói: “Phải rồi, ta tới hỏi hai người, buổi tối có rảnh rỗi không, có thể đến phủ ta dùng tiệc không?”
Vương Lăng và Ứng Cảnh Lan đương nhiên đồng ý, trở vào trong, Vương Lăng đang định đi vào sảnh thì Tạ Lạc Bạch đột nhiên đến bên cạnh, cười hì hì, “Đan Chu huynh, chuỗi ngọc huynh đưa cho Ứng Cảnh Lan ta thấy rất quen, hình như đã từng thấy ở chỗ Dung Quân rồi thì phải.”
Vương Lăng biết Tạ Lạc Bạch cùng Cơ Dung Quân luôn luôn rất thân thiết, chuyện này giấu không được, thành thật kể: “Không sai, ta vốn định tặng Ứng Cảnh Lan hiền đệ một chuỗi ngọc như ý. Cơ… giám sát cũng là hảo ý, cảm thấy cái này linh nghiệm hơn, được Thánh Thiện pháp sư ở Ngũ Thai sơn tự mình niệm bảy mươi hai lần kinh Kim Cang, hắn nói bát tự của hắn cũng nhẹ, chuỗi hồ lô này không hợp bát tự, ngọc như ý của ta hợp hơn, nên đổi với ta. Là ta chiếm tiện nghi rồi.”
Tạ Lạc Bạch chỉ ừm một tiếng, sau đó không nói gì nữa.