Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Đệ nhị thập nhị chương

Đêm đó, Vương Lăng mặc thường phục, đến dự tiệc nhà Hộ quốc công, Tạ Lạc Bạch nói tiệc nhỏ, quả nhiên là nhỏ thật, chỉ có Vương Lăng, Ứng Cảnh Lan, Cơ Dung Quân và Tạ Lạc Bạch, bốn người. Tạ Lạc Bạch lại bày tiệc trong tiểu viên của chính mình, chỉ là một bàn tròn nhỏ chạm trổ hoa văn, bày vài món điểm tâm lạ mắt, là những món được chế biến riêng dùng khi trời nóng, sàn lát gạch hoa xanh, bài trí bên trong cũng rất thanh lương, trên hành lan còn tùy ý đặt mấy tiểu án, bên trên có điểm tâm tinh xảo và mấy bầu rượu, còn có mấy bàn tiệc nhỏ, có thể cởi giày ngồi bệt xuống, uống rượu thưởng hoa quế.

Dự một buổi tiệc phong nhã như vậy, Vương Lăng ngay cả nói chuyện cũng rất giữ ý, chỉ sợ phá hủy mất cảnh này tình này. Ngẫm lại chính mình khi mời khách thì bày một cái bàn lớn ngay trong phòng, chất đầy rượu và đồ ăn, so với bữa tiệc hôm nay của Tạ Lạc Bạch, quả thực rất dung tục.

Vương Lăng vừa ăn vừa thầm nghĩ linh tinh, bây giờ trời đã vào thu, tuy vẫn còn rất nóng nhưng trong gió đêm đã bắt đầu mang theo hơi lạnh, đồ ăn hôm nay phần lớn là những thức thanh lương, ngoài cam quýt trên bàn nhỏ, cơ hồ đều là đồ ăn hàn tính ôn tính, dễ nhiễm lạnh, kỳ thực tiết trời này, nên uống canh nóng mới tốt. Hắn quyết tâm tối nay về phải kêu nhà bếp nấu một chén canh đơn giản gì đó mới được.

Trong lúc mọi người nhàn thoại thưởng hoa, Vương Lăng cầm lấy một trái cam lớn lột ăn, tiện thể xua bớt hàn khí.

Nói chuyện phiếm một hồi, lại nói đến chuyện phân vào các ti bộ, nhắc tới đây Ứng Cảnh Lan lại ủ rũ, Tạ Lạc Bạch nói: “Nhân sinh thường có chuyện không như ý, này cũng không thể tránh được, giống ta thôi, ta sợ nhất là đắc tội với người khác, lại vào cái nơi dễ đắc tội người ta nhất là Ngự Sử đài, aiz….”

Ứng Cảnh Lan bỏ một miếng bánh đậu xanh vào miệng, thở dài. Tạ Lạc Bạch đã không chuyển chủ đề lại còn hỏi thêm: “Đúng rồi, Dung Quân, mấy hôm nay quên hỏi ngươi, Thái sư sao lại chịu buông tay cho ngươi vào Lễ bộ vậy?”

Cơ Dung Quân nghiêm trang đáp: “Đây là ý chỉ của Thánh thượng, ta có thể vào Lễ bộ, thập phần vui mừng, gia phụ cũng rất vui mừng.” Tạ Lạc Bạch cười: “Ngươi đừng gạt ta, bên trong nhất định có ẩn tình.” Cơ Dung Quân vẻ mặt lãnh tĩnh như nước. Vương Lăng nhìn Ứng Cảnh Lan bi phẫn ăn bánh đậu xanh, sợ cậu nhiễm lạnh, lại lột quả cam lớn để vào đĩa nhỏ trước mặt Ứng Cảnh Lan, Cơ Dung Quân và Ứng Cảnh Lan ngồi rất gần nhau, quả cam mới vừa buông, Cơ Dung Quân lập tức khẽ vươn tay cầm lấy, cười với Vương Lăng: “Đa tạ.”

Tạ Lạc Bạch u oán: “Thật thiên vị, sao ta không có?”, Ứng Cảnh Lan miệng còn đầy bánh đậu xanh, hàm hàm hồ hồ lên tiếng: “Ta cũng không có”, Vương Lăng đành lột thêm hai quả cam nữa.

Một lúc lâu sau, Vương Lăng đứng dậy đi nhà xí, Ứng Cảnh Lan ăn nhiều bánh đậu xanh quá khát nước, chạy vào phòng uống trà, Tạ Lạc Bạch nhân cơ hội hạ giọng nói với Cơ Dung Quân: “Dung Quân, bát tự của ngươi rõ ràng nặng như đá tảng, sao tự nhiên lại thành nhẹ rồi?”

Cơ Dung Quân mặt không đổi sắc: “Dùng cách tính khác, cũng có thể nhẹ.”

Tạ Lạc Bạch lắc đầu: “Vô sỉ a, rõ ràng hôm qua ngươi bỏ bảy lượng mua nó ở một quầy bán ngọc, cái gì Ngũ Thai sơn cái gì được niệm bảy mươi hai lần kinh Kim Cang, nếu Ứng hiền đệ bị quỷ quấn thân, ngươi chính là tội nhân thiên cổ. Vô sỉ, quá vô sỉ.”

Cơ Dung Quân thản nhiên: “Quỷ thần nói đến vốn là chuyện hư vô mờ mịt, phần lớn tùy tâm mà sinh. Hơn nữa, Ứng hiền đệ là con cháu Ứng thị, lão tổ tông nhà hắn hào quang vạn trượng, hắn nào có thể dễ dàng như vậy bị quỷ quấn thân.”

Tạ Lạc Bạch vô cùng đau đớn lắc đầu.

Vừa lúc Ứng Cảnh Lan uống trà xong từ nội sảnh đi ra, kinh ngạc nhìn Tạ Lạc Bạch: “Đường Tri huynh đang cảm thán chuyện gì mà lắc đầu vậy?”

Cơ Dung Quân lại cười nói: “Lạc Bạch hắn uống nhiều quá, hắn mà say thì cứ hay lắc đầu.” , lại đẩy đĩa bánh đậu xanh trước mặt mình cho Ứng Cảnh Lan, “Dục Ngạn hiền đệ, ta thấy ngươi thích ăn, phần này ta còn chưa động tới, cho ngươi.”

Tạ Lạc Bạch lại thở dài một tiếng, đau lòng lắc đầu, Ứng Cảnh Lan nhìn nhìn hắn, tiếp tục ăn bánh đậu xanh.

Dựa theo triều đình an bài, ngày mười tám tháng tám, bọn hắn chính thức đi đến chỗ làm mới, cho nên mấy hôm nay cả đám đều rảnh rỗi ở nhà.

Ứng Cảnh Lan đối với Hình bộ canh cánh trong lòng, Vương Lăng cho cậu chuỗi ngọc hồ lô, cậu vẫn cảm thấy không an lòng, muốn đi chùa bái Phật.

Vì thế buổi sáng ngày rằm tháng tám, Vương Lăng cùng Ứng Cảnh Lan đi Trúc Âm tự dâng hương, Tạ Lạc Bạch và Cơ Dung Quân cũng đi cùng. Ứng Cảnh Lan thành kính đi lễ bái một vòng trong chùa, mọi người cùng ra ngoài, phố chợ phi thường náo nhiệt, mấy người bọn hắn đều là thường phục xuất hành, không kỵ mã ngồi kiệu, trúc âm tự có không ít tiểu quán bán nhang đèn các thứ, một lão nhân tóc hoa râm ngồi sau một sạp nhỏ nói với bọn hắn: “Mấy vị công tử, xem bình an phù không?” Ứng Cảnh Lan mắt trợn to, chỉ vào một chỗ nói : “Này…” Lão giả lập tức đưa tay moi lên một chuỗi ngọc hồ lô, quơ quơ: “Công tử ánh mắt thật tốt, đây là thứ tốt, chỉ dành cho quý nhân, trước kia bán bảy lượng hai tiền bạc một cái, còn loại này ngọc cũng không tốt lắm, như vậy đi, mười lượng bạc hai cái, công tử mua một đôi không?”

Ứng Cảnh Lan quay đầu nhìn Vương Lăng, thần tình nghi hoặc, Vương Lăng cũng thập phần nghi hoặc, nhíu mày muốn nhìn Cơ Dung Quân, Cơ Dung Quân thở dài nói: “Ai, bảo vật được pháp sư Ngũ Thai sơn khai quang, đồ giả cũng thật nhiều.”

Ứng Cảnh Lan nói : “Thiếu Hiền huynh, làm sao ngươi biết Đan Chu ca cho ta là vật được khai quang ở Ngũ Thai sơn?”

Cơ Dung Quân quay đầu nhìn Tạ Lạc Bạch, Tạ Lạc Bạch lập tức cười nói: “A nha tại ta nhiều chuyện, Đan Chu huynh, ngại quá, ta sau khi hỏi ngươi thì đi nói với Cơ Dung Quân, chắc không sao chứ?”

Vương Lăng mặt nhăn mày nhíu, không nói gì, Ứng Cảnh Lan nhìn ba người, cũng không nói gì.

Buổi tối, Vương Lăng chuẩn bị một bàn tiệc rượu, để cô lão thái thái ngồi ở chủ tịch, ngay cả mấy vị lão bộc cũng bị ép ngồi vào bàn.

Mặt trăng tròn sáng treo giữa trời, cô lão thái thái nhìn trăng cảm thán: “Trung thu năm ngoái không lạnh như năm nay, Kỳ Nhàn Kỳ Huệ đều gả đi rồi, trong nhà như trống hơn phân nửa. Vốn đang trông cậy con thành gia lập thất, sinh vài đứa cháu thì liền náo nhiệt, ai ngờ con lại đi phát thệ chung thân không thú thê…”, cô lão thái thái nói tới đây thì nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên, rút khăn ra lau nước mắt.

Mấy lão gia bộc khuyên nhủ: “Là chuyện quốc gia đại sự, lão phu nhân không nên buồn rầu, mọi người cùng vui vẻ ăn bữa cơm thôi.” Khuyên tới khuyên lui, hốc mắt cũng đỏ.

Vương Lăng ngồi cũng ngồi không xong, đứng cũng đứng không được, chỉ phải cười nói: “Hay là con đi nhận vài đứa trẻ về nuôi, như vậy cô cũng có cháu ẵm bồng rồi.”

Cô lão thái thái thở dài: “Ai, đứa nhỏ này, đúng là chỉ biết lo cho người khác thôi. Ta già gần chết rồi, cái gì bồng cháu không bồng cháu, nhận hài tử nhà người khác sao bằng do chính mình sinh ra, còn chưa biết sau này thế nào. Ta là lo lắng con bây giờ đơn độc một mình, tương lai cũng chẳng có ai phụng dưỡng…” Cầm khăn không ngừng lau khóe mắt.

Vương Lăng cảm thấy như đang ngồi trên chậu lửa, khó chịu nhấp nha nhấp nhổm. Tứ Kính đi xuống bếp xem thức ăn đột nhiên chạy tới: “Thiếu gia thiếu gia, có khách đến đây.”

Vương Lăng ngơ ngác một chút, khách? Trung thu ai lại đến đây?

Tứ Kính nói: “Là vị Cơ công tử kia.”

Cô lão thái thái cùng vài vị lão gia bộc nghe nói có khác, sôi nổi rút lui. Vương Lăng một mình đi ra tiền sảnh nghênh đón, người tới, đúng thật là Cơ Dung Quân.

Vương Lăng kinh ngạc: “Cơ… công tử, sao ngươi lại tới đây?”

Cơ Dung Quân nói: “Ta tới cùng ngươi đón Trung thu, không được sao?”

Vương Lăng cười nói: “Cơ công tử khẳng định là nói đùa, ngươi Trung thu không ở nhà, nhất định là có chuyện quan trọng, như vậy đi, cùng ra hậu viên nói chuyện.”

Cơ Dung Quân há miệng thở dốc, như muốn nói gì, lại nuốt vào, gật đầu nói: “Được.”

Trong đình nhỏ ở hậu viên, tiểu nha hoàn bưng trà nước và bánh trung thu lên, Vương Lăng cho lui hết mọi người, xác định chung quanh không có ai, mới vừa châm trà vừa nói: “Hiện tại bốn bề vắng lặng, nơi này yên tĩnh, Cơ công tử có chuyện gì mời nói.”

Cơ Dung Quân nhẹ giọng: “Ta quả thật là đến cùng ngươi đón Trung thu, ngươi không tin sao?”

Vương Lăng đương nhiên không tin, Cơ Dung Quân nói tiếp: “Vương Lăng, chuỗi ngọc của Ứng Cảnh Lan, là ta gạt ngươi. Ta, ta buổi chiều đã cùng hắn nói, là lỗi của ta. Ngươi đừng nóng giận.”

Vương Lăng ừm một tiếng, không biết trả lời thế nào, Cơ Dung Quân vì sao phải dụ mình rồi đưa một món đồ giả cho Ứng Cảnh Lan, hắn nghĩ mãi mà không rõ.

Cơ Dung Quân đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ta, quả thật buồn cười, ta không muốn để ngươi cho Ứng Cảnh Lan cái gì hết, hắn cả ngày đi theo ngươi, ta sẽ không thoải mái.”

Vương Lăng nghi ngờ nói: “Cơ công tử, ngươi…”

Nói đến một nửa, Cơ Dung Quân thân hình vừa động, Vương Lăng bỗng nhiên bị y gắt gao ôm chặt. Cơ Dung Quân nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Dung Quân, kêu ta Dung Quân.”

Trăng sao trên trời như đều rơi xuống, ầm ầm đập vào đầu Vương Lăng, hắn ngây ngốc đứng cứng đờ, choáng đầu hoa mắt, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Đang lúc trước mắt mơ hồ, Vương Lăng nghe thấy tiếng Cơ Dung Quân lại vang lên bên tai: “Vương Lăng, khi ngươi phát thệ ta vui mừng muốn chết, ta không muốn đợi nữa…”

Hai cánh tay đang vây quanh hắn dường như hơi nới lỏng, Vương Lăng vừa muốn tìm về một tia thần trí thì cảm thấy trên môi mềm nhũn, có cái gì đó áp vào.

Hồn phách bé nhỏ của Vương Lăng bay ra khỏi cơ thể, lảo đảo nương theo trăng sao chạy thẳng lên trời.

Đợi cho hắn có thể thở thì thanh âm Cơ Dung Quân lại nhẹ nhàng bên tai nói: “Vương Lăng Vương Lăng, từ nhỏ ta chỉ biết, đây là mệnh trung chú định…”

Từ nhỏ? Hồn phách Vương Lăng đang bay bổng với ánh trăng tận chín tầng mây, mặt trăng bỗng biến thành một quả sơn trà cực lớn, vàng óng, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, tha thiết gọi: “Vương Lăng Vương Lăng Vương Lăng…”

Vương Lăng giật mình, ngàn vạn vì sao chợt hóa thành tia chớp, xé rách tầng không, đưa hồn phách của hắn ầm một phát quay lại cơ thể

Vương Lăng nghe thấy thanh âm của mình có vẻ run rẩy: “Ngươi… Ngươi là… Phiêu Kỳ?”

Ánh mắt nhìn chăm chú hắn có chút khác lạ, rồi sau đó hắn nghe thấy một tiếng thở dài: “Vương Lăng, ngươi không phải giờ này mới nhớ ra ta là ai đấy chứ.”



Đi được nửa đường rồi đó, cảnh hôn nhau duy nhất trong truyện luôn :v :v :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.