Quyển 2: Trúc Diệp Thanh
Dịch: Ranh
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Đề tự - gacanhcut.oo7
Nguồn: bachngocsach.com
Chậm trễ mất không ít thời gian trên núi, lại không hiểu đầu cua tai nheo chuyện đôi nam nữ này cãi nhau, mặc dù cũng có suy nghĩ hiếu kỳ vì sao Hạ Tiểu Mai đêm không về ngủ, nhưng Thẩm
Thạch và Tôn Hữu đều không có ý nghĩ xen vào việc của người khác. Rời
khỏi chỗ này, bọn hắn đi đến bến tàu vượt biển dưới chân Kim Hồng Sơn,
nhìn sắc trời, dường như cũng sắp tới giờ Thìn rồi.
Tôn Hữu cùng Thẩm Thạch xuống núi, trên đường hai người cùng nhau nói chuyện. Kỳ vọng về đại hội tuyển chọn sắp tới tại Bách Sơn giới, tâm
trạng Tôn Hữu dường như rất tốt. Thẩm Thạch đương nhiên cũng có thể hiểu được suy nghĩ hiện tại của người bạn tốt này, cũng mừng thay cho hắn.
Còn về người còn lại trong cuộc nội đấu giữa hai người họ Tôn kia- Tôn
Hằng, hắn và Tôn Hữu không hẹn mà gặp đều hiểu ngầm rằng không cần nói
ra .
Đến dưới chân núi, phía trước đã là bến thuyền vượt biển, Thẩm Thạch
nói lời tạm biệt Tôn Hữu. Tôn Hữu cười nói: "Ngươi đi sớm về sớm, đoạn
thời gian từ đây đến Tứ chính đại hội sắp tới kia có rất nhiều việc quan trọng, có thể coi là một trong những thời điểm khẩn yếu nhất trong
chặng đường tu luyện của chúng ta rồi."
Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói: "Ta hiểu." Nói xong, đang chuẩn bị quay
người lên thuyền thì bỗng nhiên phía bến thuyền vượt biển kia có một
người chạy vội tới bên cạnh hai người, hình như là một thủy thủ trên
thuyền.
Thẩm Thạch đang có chút nghi hoặc, liền nghe Tôn Hữu đứng bên cạnh
mình có chút phát ngốc pha thêm kinh ngạc mở miệng nói: "Hứa Tam, sao
ngươi lại tới đây?"
Người đàn ông tên Hứa Tam kia im lặng, ám thị Tôn Hữu đi theo hắn tới chỗ khác nói chuyện. Tại một chỗ hẻo lánh không người hắn thấp giọng
nói với Tôn Hữu vài câu, sau đó liền trở về chiếc thuyền tiên vượt biển
to lớn kia, gương mặt không có cảm xúc gì.
Tôn Hữu trở lại. Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, không khỏi có phần ngơ
ngác, nhưng phát hiện sắc mặt Tôn Hữu tựa hồ có phần ngưng trọng và khó
coi, nhịn không được mở miệng hỏi: "Người nọ là ai, có chuyện gì không
vậy?"
Tôn Hữu do dự một chút, trầm giọng nói: "Hứa Tam là người bên nhà bà
ngoại ta, mới rồi tới báo cho ta một tin, tòa nhà chỗ Lưu Vân Thành kia, chỗ Xuân Nê cô nương ở xảy ra chuyện, bị người Mãnh Thú Minh phát hiện
sau đó vây công."
Cả người Thẩm Thạch đột nhiên chấn động, thất thanh nói: "Cái gì?"
Tôn Hữu nhìn sắc mắc kinh hoảng khó coi của cắn, vội vàng nói gấp:
"Không sao, tuy nói có chút nguy hiểm, cuối cùng vẫn là cậu của ta dẫn
người qua cứu, Xuân Nê cô nương không có gì đáng ngại, hôm nay đã được
sắp xếp ở tại bên trong đại trạch Hứa gia. Ngươi muốn đến thăm cô...,
thì trực tiếp đến Hứa gia đi."
Thẩm Thạch lúc này mới thở dài một hơi, đấy lòng xuất hiện vài suy
nghĩ sợ hãi, , lập tức gật nhẹ đầu, nói: "Tốt, vậy bây giờ ta đi, đồng
thời cũng cảm tạ ơn cứu mạng của nhà họ Hứa ngươi."
Nói xong liền quay người đi nhanh về phía trước, Tôn Hữu cũng hiểu
được tâm trạng của hắn hiện giờ, nên không nói thêm gì. Chỉ là Thẩm
Thạch vừa đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, một lát sau bỗng nhiên lại
xoay người lại nhìn Tôn Hữu, nói: "Tôn Hữu, vừa rồi người nọ có nói Mãnh Thú Minh làm sao phát hiện được vị trí tòa nhà kia không?"
Tôn Hữu lắc đầu, nói: "Không nói gì cả." Nói xong hắn trầm ngâm một
lát, lại nói, "Mãnh Thú Minh là ác bá tại Lưu Vân thành, hết sức quen
thuộc tình hình nơi đấy. Không chừng là chỗ bọn tiểu lưu manh nào đấy
trong thành thăm dò được cũng tin tức này, dù sao cũng không dám nói
chính xác."
Thẩm Thạch im lặng một lát, khẽ gật đầu không nói gì thêm, vẫy tay chào Tôn Hữu một cái rồi bước đi...
Tại Lưu Vân thành, Hứa gia đại trạch.
Nơi đây là ột tòa nhà lầu các trùng điệp, hoa văn chạm trổ vô cùng
tinh tế, chỗ nào cũng có thể thấy được những kiến trúc đã hơn trăm năm
tuổi, lại giống như đang lặng thầm kể những câu chuyện mưa gió trong
suốt bao nhiêu năm, dường như mang trong mình một màu sắc tang thương
đầy ắp. Hồ nước nhỏ trong vườn điểm xuyết thêm, cảnh sắc lại có thêm mấy phần trang nhã. Trong vườn những chiếc lá rụng, những đóa hoa tàn đã
sớm được dọn dẹp sạch sẽ, cả tòa đại trạch lộ ra cảm giác chỉnh tề, lại
phảng phất như đầy ắp sức sống phát ra từ trạch viện này.
Tại một góc sân nhà khu vườn phía tây, có ba gian phòng ngày thường
đều dành cho khách, sau một đêm rối loạn như hôm qua, đã có người được
sắp xếp ở nơi này. Ngoại trừ gian phòng dựa về hướng bắc chính giữa kia
không có người ở, hai gian phòng phía đông, phía tây đều có người vào ở.
Lăng Xuân Nê, chính là vị khách được sắp xếp ở gian phòng phía tây này.
Trường tranh đấu đột nhiên xuất hiện vào hôm qua, kéo dài đến nửa đêm kia chính là một lần thập tử nhất sinh. Tuy rằng cuối cùng Lăng Xuân Nê không gặp phải thương tích gì nghiêm trọng, nhưng sự kinh hãi không
phải là ít. Sau khi được Hứa gia cứu về, lại được sắp xếp ở chỗ khu vườn phía tây này, Lăng Xuân Nê vốn cho rằng mình vừa gặp kinh hoàng nên có
lẽ cả đêm khó ngủ, thì trên thực tế, vừa mới bắt đầu nằm ngủ, cô xác
thực có chút trằn trọc, nội tâm cũng cực kỳ nhớ Thẩm Thạch, nhưng là
không biết lúc nào, từ từ cô đã đi vào cõi mộng.
Cô nằm mơ, không chỉ là một giấc mơ, mà là rất nhiều giấc mơ kỳ lạ
với đầy hàm ý mơ hồ, phức tạp và khó hiểu. Thời gian của từng giấc mơ
dường như rất ngắn. một giấc mơ qua dở dang đột ngột biến mất, thế là
bản thân lại tiến nhập vào một giấc mơ khác, giống như vô cùng vô tận,
cứ lơ lửng trong chuỗi giấc mơ vô cùng tận đầy mịt mù và kỳ lạ.
Có người nói mộng như bong bóng buổi sương sớm, dễ dàng tan vỡ, biến
mất hoàn toàn. Còn Lăng Xuân Nê, lần lượt xuyên qua từng giấc mơ một,
cho dù cô ngẫu nhiên muốn nhớ kỹ một thứ gì đó, lại luôn luôn phát hiện
ra rằng tại lúc giấc mơ của mình kết thúc, cô cũng sẽ quên đi hầu hết
nội dung của nó.
Cô dường như chỉ cảm giác rằng, trong rất nhiều giấc mộng, ác mộng
chiếm đa số, nhưng cũng có một ít giấc mơ đẹp tươi khiến cô vui sướng,
cô nhớ rõ sự ấp áp ấy, cùng nhớ rõ duy nhất một người, đó là Thẩm Thạch.
Về sau, cô tỉnh dậy.
Lúc tỉnh đã là hừng đông. Thật sự đã ngủ say suốt cả đêm. Lăng Xuân
Nê nằm trên giường, có chút hoảng hốt cùng mờ mịt, nghĩ thầm dạo gần
đây, bản thân không biết vì sao dường như luôn luôn có chút lười biếng
cùng ham ngủ. Có lẽ là bởi vì ở trong nhà quá lâu nên mệt mỏi sao?
Cô nhẹ khẽ lắc đầu, bỗng nhiên trong lòng đột nhiêu đau nhói, suy
nghĩ vừa rồi kia, chẳng phải chính là bất tri bất giác mình đãxem gian
phòng nhỏ kia thành "nhà" sao?
Đáng tiếc là bây giờ đã không còn nữa sao?
Trong nội tâm cô có vài phần ảm đạm, than nhẹ một tiếng, ngồi dậy.
Đảo mắt khắp căn phòng này, đêm qua quả thực vội vàng, lại thêm bản thân quá sức mỏi mệt cùng kinh hãi, thật sự không có chút thanh thản nào,
thế nên dường như không dò xét kỹ nơi đây. Hiện tại chăm chú xem xét,
liền phát hiện gian phòng này cực kỳ rộng rãi, bất kể là cái bàn hay tủ
đều có mùi hương cổ xưa, màu sắc cổ xưa, lộ ra một mùi vị xưa cũ, cũng
hiển thị rõ một ít nội tình của đại gia đình họ Hứa.
Trong phòng khắp nơi đều vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên là thường xuyên
có người quét dọn, cũng không vì đột nhiên có người đến ở mà lộ ra bất
chổ nào dơ bẩn. Thậm chí trên mặt đất cũng là như thế. Khóe mắt liếc xẹt qua chân giường, Lăng Xuân Nê thấy Tiểu Hắc Trư đang quấn thành một cục dưới mép giường, đang nằm trên mặt đất ngáy o..o.
Thoạt nhìn, con heo này hiển nhiên so với cô càng là tham ngủ, hơn
nữa chẳng có chút bùn phiền gì, hoặc có thể nói nó thật sự vô tâm. Nhìn
bộ dạng ngủ say sưa vô cùng của nó, lại thêm cái bộ dạng này, dù là ai
đều chẳng thể nghĩ rằng tối hôm qua nó lại cắn giết hung ác như vậy. Con Tiểu Hắc Trư này tại thời điểm cuối cùng đại phát hung uy, trong gian
phòng nhỏ kia mạnh mẽ đâm tới hất văng rất nhiều tu sĩ Mãnh Thú Minh, bị nó cắn đứt mắt cá chân ít nhất không dưới năm người.
Tu sĩ Luyện Khí Cảnh bình thường, cho dù là những tu sĩ cầm trong tay binh khí, thân cường thể cường tráng, đã quen chém giết của Mãnh Thú
Minh kia, đều không có khả năng chống cự với những chiếc răng nanh của
Tiểu Hắc Trư, điều này Lăng Xuân Nê lại không hề nghĩ tới. Trước kia
Thẩm Thạch để Tiểu Hắc ở lại đây cùng cô, nói là cùng cô làm bạn giải
buồn cùng bảo hộ, nhưng Lăng Xuân Nê trước nay chỉ cảm thấy con heo này, ngày thường chỉ là dáng vẻ lười biếng hết ăn lại nằm, đâu có cái gì có
thể chấn nhiếp kẻ thù bên ngoài địa phương?
Vậy mà trong cuộc chiến đấu tối hôm qua, hiển nhiên đã nói rõ yêu thú trên đời có đủ loại không thiếu điều lạ, một con heo ngươi cũng không
thể xem thường nó. Nói cách khác, nhìn kết cục chật vật chân đứt người
vong của những tu sĩ Mãnh Thú Minh kia là biết.
Cô lười biếng duỗi lưng một cái, liền xuống giường. Lúc đi ngang qua
chỗ con heo đang nằm ngáy kia, tai của Tiểu Hắc giật giật, tựa hồ vểnh
lên bên trên một phát, nhưng không biết có phải là đang ngủ ngon không
muốn tỉnh lại, hay là cảm thấy giờ này không còn gì nguy hiểm, lỗ tai
heo của Tiểu Hắc rất nhanh lại nằm xuống, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng, hai mắt đều không mở ra, tiếp tục ngủ một cách ngọt ngào.
Sửa sang lại vẻ ngoài một chút, tại lúc đang có chút ít suy nghĩ xuất thần, Lăng Xuân Nê chợt nghe có tiếng của một nam tử trầm ổn truyền
vào, nói:
"Tại hạ Hứa Đằng, xin hỏi Lăng cô nương đã dậy rồi sao?"
Lăng Xuân Nê kinh hãi lắp bắp, vội vàng đứng lên, bước nhanh tới mở
cửa phòng ra, chỉ thấy có một trung niên nam tử đang đứng ngoài , mặt
mỉm cười, đúng là Hứa Đằng. Thân là Hứa thị thế gia gia chủ, Hứa Đằng
tại Lưu Vân Thành cũng có chút nổi tiếng, Lăng Xuân Nê ngày xưa từng đã
từng nghe qua. Đương nhiên khi đó hai người thuộc về hai thế giới hoàn
toàn khác nhau, cô cũng căn bản không nghĩ rằng có một ngày nào đó sẽ
đứng ở nơi này, tai trước mặt vị Hứa gia gia chủ cao cao tại thượng này. Tuy nhiên giờ phút này thoạt nhìn, Hứa Đằng dáng vẻ tươi cười hòa ái ôn hòa, cùng người bình thường không có khác biết.
Lăng Xuân Nê không dám lạnh nhạt, có lẽ trong nội tâm còn có mấy phần kính sợ bản năng, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu nữ bái kiến Hứa gia
chủ."
Hứa Đằng thoáng đánh giá Lăng Xuân Nê, mỉm cười nói: "Lăng cô nương đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?
Lăng Xuân Nê nhẹ gật đầu, nói: "Rất tốt, đa tạ ân cứu mạng của Hứa gia chủ hôm qua, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích."
Hứa Đằng ha ha cười cười, khoát tay nói: "Tiện tay mà thôi, cô nương
không cần để ở trong lòng. Lại nói tiếp ta cùng với Thẩm Thạch cũng coi
như quen biết, hơn nữa ngày đó hắn đã từng ra tay cứu Tam đệ ta, hết
thảy đều là nghĩa cử xứng đáng."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ chỗ một cái sân nhỏ khác phát ra một
tiếng két.., từ sương phòng phía đông có một nha hoàn đi tới, Hứa Đằng
cùng Lăng Xuân Nê quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nha đầu kia tới bẩm báo
nói:
"Lão gia, Chung tiểu thư đã dậy."
Hứa Đằng nhẹ gật đầu, phất tay lại để cho nha đầu kia đi xuống, sau
đó mỉm cười nói với Lăng Xuân Nê: "Chung cô nương trên người có thương
tích, cho nên ta sắp xếp một nha hoàn hầu hạ, chỉ là dường như cô ấy
cũng không thích lắm. Sao, có muốn theo ta đi qua thăm cô ta một chút
không?"
Trong lòng Lăng Xuân Nê vốn có vài phần nghĩ tới Chung Thanh Trúc,
nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp ứng, hai người đi đến gian phòng phía đông. Hứa Đằng bình thường như trước, gõ cửa tự báo họ tên, sau một
lát, liền nghe được thanh âm hơi phần suy yếu từ trong nhà truyền ra của Chung Thanh Trúc, nói:
"Mời vào."
Cửa phòng hờ khép, Hứa Đằng mang theo Lăng Xuân Nê đẩy cửa vào, vừa
vào cửa Lăng Xuân Nê liền chứng kiến cách bài trí trong phòng này giống
như đúc chỗ của mình, mà giờ khắc này vết thương trên người Chung Thanh
Trúc đã được băng bó cẩn thận từ sớm. Tà áo choàng nhung màu lục nhẹ hất lên, lộ ra sắc mặt hơi tái nhợt, dung mạo thanh lệ dường như có chút
tiều tụy, lại phảng phất thêm vài phần vẻ đẹp ôn hòa mà nhu nhược ngày
thường hiếm thấy.
Chứng kiến Hứa Đằng cùng Lăng Xuân Nê tới, Chung Thanh Trúc khom
người, trên mặt mang thêm vài phần áy náy, nói với Hứa Đằng: "Hứa thế
bá, trên người của ta có thương tích, không tiện chào hỏi, xin thứ tội."
Hứa Đằng liên tục phẩy tay, cười nói: "Ngồi, ngồi, nhanh ngồi nào,
những nghi thức xã giao này quan trọng làm chi?" Nói xong lại cười nói,
"Mấy năm này, ta cũng đã sớm nghe nói tới một nhân tài Chung gia vừa
xuất hiện, sớm mong được gặp nhưng đáng tiếc không có cơ hội. Hôm nay
lại được thấy, cháu gái quả thật là người kiệt xuất, tiền đồ thực sự
không thể đong đếm được đó."
Chung Thanh Trúc cười cười, nói: "Thế bá quá khen. À, về sự tình tối hôm qua cháu. . ."
Hứa Đằng không đợi cô nói xong, liền mỉm cười chen lời nói: "Nữ hiền
chất yên tâm, việc cháu tối qua giao cho ta, ta đương nhiên lo liệu
được. Việc này trong nhà đã bị cấm nhắc tới, cũng không đưa tin cho
Chung gia, tránh lệnh đường lo lắng. Cháu ở chỗ này của ta cố gắng dưỡng thương là được."
Chung Thanh Trúc im lặng một lát, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích, thấp giọng nói: "Đa tạ Thế bá."
Hứa Đằng ha ha cười cười, nói: "Việc nhỏ mà thôi." Nói xong lại nói
chuyện phiếm cùng hai cô một lát, lập tức liền có sự tình đi ra.
Hứa Đằng đi rồi, cái này trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lăng
Xuân Nê cùng Chung Thanh Trúc, hai nữ tử nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bầu không khí trong phòng thoáng cái lại
trầm mặc, lộ ra có chút xấu hổ.
Một lát sau, Lăng Xuân Nê chậm rãi đi tới, dựa vào bên cạnh mép
giường ngồi xuống, im lặng một lát sau, nói khẽ: "Thương thế của ngươi
ra sao?"
Chung Thanh Trúc nhìn cô một cái, nói: "Không gì đáng ngại, chỉ là chảy chút máu, điều dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi."
"À, vậy cũng tốt." Lăng Xuân Nê nói.
"Ừ." Chung Thanh Trúc nhẹ giọng đáp ứng một câu.
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Ngay tại lúc Chung Thanh Trúc cảm thấy có chút không quá thích ứng
bầu không khí có chút xấu hổ này, chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó thì
bỗng nhiên lại nghe được âm thanh của Lăng Xuân Nê: "Thanh Trúc. . . Cô
nương, ta muốn hỏi ngươi chuyện này."
Chung Thanh Trúc nói: "Ngươi nói đi."
Lăng Xuân Nê hít sâu một cái, sắc mặt dường như không có thay đổi gì, hết thảy như thường, lẳng lặng nói: "Thời khắc cuối cùng của tối hôm
qua, ngươi đặt tay trên cổ của ta, nếu như. . . Nếu như không có Tiểu
Hắc cùng người Hứa gia tới cứu viện, vậy ngươi liệu có thật sự bóp chết
ta không?"
===============
Song kiều tĩnh dưỡng tại Hứa gia
Gặp nhau nhỏ nhẹ một câu a…?
Nếu như không có người đến kịp
“Liệu ngươi thật sự... bóp chết ta“