Quyển 2: Trúc Diệp Thanh
Dịch: kethattinhthu7
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Đề tự - gacanhcut.oo7
Nguồn: bachngocsach.com
Chung Thanh Trúc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về
phía cô, chỉ thấy mặt Lăng Xuân Nê không lộ vẻ gì, ánh mắt yên tĩnh,
giống như là thuận miệng hỏi. Chung Thanh Trúc trầm mặc một hồi, sau đó
môi khẽ nhúc nhích chuẩn bị trả lời thì bỗng Lăng Xuân Nê lắc đầu, thần
tình trên mặt có chút hối hận, áy náy nhìn Chung Thanh Trúc cười nói:
"Ai nha, thật là xin lỗi, ta lại nói bậy rồi." Nói xong, cô thở dài: "Thanh Trúc cô nương, ngươi đừng để ý, đôi khi đầu óc ta rất ngốc nên
mới hỏi như thế. Nếu không phải hôm qua ngươi cứu ta mấy lần, ta đã sớm
rơi vào tay Mãnh Thú Minh, lại còn có thể ở đây mà hỏi sống với chết
được hay sao?"
Chung Thanh Trúc im lặng nhìn thật sâu người nữ tử này, một lát sau nói khẽ: "Không sao."
Lăng Xuân Nê cười đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Chung Thanh Trúc, mỉm
cười nói: "Tóm lại, coi như hai người chúng ta có cơ duyên xảo hợp cùng
trải qua một hồi sinh tử hoạn nạn, không biết ngươi có hân hạnh chấp
nhận ta làm bằng hữu?" Nói xong, mắt cô có chút chờ đợi, nói khẽ: "Kỳ
thật, ta vẫn luôn muốn một vị hảo bằng hữu, để khi có chuyện gì, hai tỷ
muội cũng có thể trò chuyện tâm sự, thế nhưng mà. . . Ân, được chứ?"
Chung Thanh Trúc ngơ ngác một lúc, hình như cô không nghĩ tới Lăng
Xuân Nê lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Cô nhìn Lăng Xuân Nê,
thấy dáng vẻ cô gái này đẫy đà, dung nhan kiều mị, mỗi cử chỉ cười nói
của nàng đều xuất ra một vẻ đẹp tự nhiên, đáng yêu. Đừng nói là nam tử,
chính Chung Thanh Trúc thân là nữ tử mà lúc này cũng có vài phần động
tâm.
Đột nhiên, cô cảm thấy đau lòng, trong giây lát, trong lòng mờ mịt
nghĩ lấy: “Khó trách, khó trách hắn thích nữ tử này. Không lẽ hắn thích
kiểu nữ nhân này sao. . .”.
Nhất thời, cô có chút suy nghĩ xuất thần, không nói gì làm Lăng Xuân
Nê hiểu lầm, nét mặt nàng có phần hổ thẹn và thất vọng, cúi đầu thấp
giọng nói: "Ách, xin lỗi, là ta đường đột rồi. Thanh Trúc cô nương,
xuất thân ngươi cao quý, lại là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông, tiền
đồ rộng mở, ta, ta thật sự là. . . Ngươi đừng tức giận a, coi như ta
chưa nói. . .".
Chữ "Qua"cuối cùng còn chưa nói hết, Chung Thanh Trúc đã phục hồi
tinh thần, lắc đầu cắt đứt lời Lăng Xuân Nê, nói: "Chuyện kia không
quan trọng, chúng ta. . . có thể làm bằng hữu." Nói xong, cô cười cười,
tựa hồ nụ cười có vài phần bất đắc dĩ, nói: "Ngươi nói cái gì mà địa vị, gia thế? Kỳ thật, khi còn nhỏ, xuất thân của ta cũng chưa chắc đã có
chỗ nào tốt hơn ngươi."
Lập tức, mặt Lăng Xuân Nê hiện ra nét vui vẻ, có thể trở thành bằng
hữu với Chung Thanh Trúc là chuyện thập phần vui mừng. Lời nói của cô
với Chung Thanh Trúc lại thêm vài phần thân mật. Ngược lại, tuy mới đầu
Chung Thanh Trúc còn chưa thích ứng với bộ dạng thân thiết của Lăng Xuân Nê nhưng sau một hồi trò chuyện, ấn tượng của cô về Lăng Xuân Nê đã có
chút thay đổi. Cô phát hiện suy nghĩ trước kia của mình về cô gái này
hình như có gì đó không đúng, nói chuyện với mình cũng có chút hợp ý.
Không lẽ, kỳ thật chính cô cũng không có bao nhiêu bằng hữu tri kỷ sao?
Cứ như vậy, Lăng Xuân Nê ngồi bên cạnh giường với Chung Thanh Trúc,
cùng cô nói chuyện một hồi, hai người cũng hiểu nhau được một chút. Sau
một lúc, bỗng Chung Thanh Trúc cảm thấy có gì đó, cô cúi đầu, phát hiện
tay Lăng Xuân Nê nắm lấy tay phải của mình, điểm khác thường chính là từ tay nàng truyền đến.
Chung Thanh Trúc nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Xuân Nê, nói: "Xuân Nê, tay của ngươi thật mát a."
Lăng Xuân Nê khẽ giật mình, vội vàng rút tay lại, mặt có vài phần áy
náy cười nói: "Ai nha, ta quên mất chuyện này, không làm ngươi lạnh
chứ?"
Chung Thanh Trúc lắc đầu, nhìn Lăng Xuân Nê, trong mắt thêm vài phần
nghi vấn, nói: "Nhớ lại đêm qua, ta cảm thấy bàn tay và thân thể ngươi
lạnh ngắt. Khi đó còn tưởng do ngươi bị kinh hãi, như thế nào bây giờ
vẫn vậy?". Nàng nhìn thoáng quần áo trên người Lăng Xuân Nê, nói: "Có
phải vì trời lạnh nên người bị cảm lạnh?"
Lăng Xuân Nê cười, hai bàn tay chụm lại rồi chà xát, sau đó đưa lên
miệng hà ra từng hơi, vừa cười vừa nói: "Không phải, ta rất khỏe mà,
trên người không mắc bệnh, cứ cho là do trời sinh đi." Nói xong, đưa bàn tay cho Chung Thanh Trúc, cười nói: "Bây giờ ngươi thử sờ sờ, có hay
không vừa ấm thêm một chút?"
Chung Thanh Trúc đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Lăng Xuân Nê, cảm
thấy so với vừa rồi quả thực bàn tay ấm hơn một chút, có điều chỉ là một tia hơi ấm yếu ớt, rõ ràng không thể che đậy thực tế sâu trong lòng bàn tay kia đang lạnh như nước, như băng.
Chung Thanh Trúc nắm tay Lăng Xuân Nê, hơi dừng lại một lát, sau đó khẽ cười nói: "Ân, quả thật đã tốt hơn nhiều."
Lăng Xuân Nê cười hì hì, mặt cô lộ vẻ ôn nhu đắc ý giảo hoạt, đang
định mở miệng muốn nói gì đó thì bên ngoài phòng, trong đình viện,
truyền đến thanh âm của một nam tử quen thuộc có vài phần vội vàng và lo lắng, lớn tiếng kêu lên:
"Xuân Nê, Xuân Nê, ngươi ở nơi này sao?"
Cả trong và ngoài giường, thân thể hai nữ tử đồng thời chấn động.
Thoáng cái Lăng Xuân Nê nhảy dựng lên, một khắc này mặt cô như tỏa
ánh sáng, cả người cô sáng thêm vài phần, dáng vẻ tràn ngập vui mừng,
tươi cười, như bông hoa đột nhiên nở ra.
Cô quay người bước nhanh, chạy về hướng cửa phòng mở cửa. Bên ngoài
phòng tràn ngập ánh sáng, chỉ thấy ở trong sân, trên con đường lát đá
xanh, một nam tử đứng đó quay đầu nhìn lại, là Thẩm Thạch.
"Thạch đầu!"
Lăng Xuân Nê mừng rỡ kêu một tiếng, nhảy ra ngoài, thần sắc kích
động, vui sướng, thậm chí, trong mắt xuất hiện ngân ngấn nước. Thẩm
Thạch nhìn thấy Lăng Xuân Nê, hắn lập tức bước đến. Trong tiểu viện, hai người gặp nhau, Lăng Xuân Nê cười lao tới, Thẩm Thạch mở rộng vòng tay
ôm lấy nàng, rốt cục hắn cũng đã yên tâm nên vui mừng cười ra tiếng.
Rúc vào vòng tay ấm áp quen thuộc cho thỏa bao nhớ nhung, Lăng Xuân
Nê cảm thấy ngập tràn cảm giác thỏa mãn và an tâm, dường như khi nhớ lại những nguy hiểm gần đây, trong giờ phút này, cô mới cảm thấy càng phải
trân trọng, chỉ cần. . . có thể ở trong lồng ngực của hắn, vậy là đủ
rồi.
Cô mỉm cười nhắm mắt lại, hai tay thít chặt ôm lấy Thẩm Thạch, như là có chút tham lam đem mình dán chặt vào thân thể của hắn, cảm nhận từng
chút hơi thở ấm áp trên người hắn. Thẩm Thạch cười ôm Lăng Xuân Nê, nhẹ
nhàng vuốt mái tóc dài, vỗ về lưng cô.
Sau khi nói nhỏ vài câu, bất chợt hắn ngẩng đầu nhìn lại, khẽ giật mình.
Chỉ thấy cuối con đường đá, trong sương phòng phía đông, cửa phòng mở rộng hiện rõ một người, một nữ tử bị thương, dáng vẻ tiều tụy ngồi dựa
thành giường, sắc mặt nàng tái nhợt, kinh ngạc nhìn một màn này.
Không ai trông thấy ở một chỗ, bàn tay nàng rũ xuống, lặng lẽ nắm lấy một góc áo choàng của mình, bàn tay nàng chậm rãi nắm chặt, đến nỗi lộ
ra từng khớp xương trắng bệch, móng tay đâm sâu vào da thịt.
※※※
Xa cách bao ngày gặp lại, lại vừa trải qua một phen nguy hiểm, suýt
chút nữa đã thành Âm Dương cách biệt, vĩnh viễn không có cách nào nhìn
thấy nhau, vô luận là Thẩm Thạch hay Lăng Xuân Nê đều có chút sợ hãi.
Nhưng đến cuối cùng, mọi chuyện đều ổn, xem ra hết thảy cũng coi như là
bình an, Thẩm Thạch tiến đến tạ ơn Chung Thanh Trúc, hỏi thăm thương thế của cô. Giống như thường ngày, bên ngoài, Chung Thanh Trúc tỏ ra thản
nhiên, chỉ nói mình không có gì đáng ngại.
Thẩm Thạch vội vàng đến đây, trong lòng đầy lo lắng, tới đây gặp hai
nàng, trong lòng hắn có nhiều nghi vấn muốn hỏi, như: thân thể Lăng Xuân Nê thế nào, thương thế Chung Thanh Trúc ra sao... và hắn cảm thấy có
chút kỳ quái, tại sao Chung Thanh Trúc lại xuất hiện tại nơi ở của hắn.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để hỏi rõ, bởi hắn đã đến Hứa gia,
trước tiên còn phải đi bái kiến những người trong Hứa gia, dù sao lần
này, thật sự mọi chuyện là dựa vào bọn họ mới cứu được Lăng Xuân Nê và
Chung Thanh Trúc, thật là một khoản nhân tình lớn.
Cho nên sau khi gặp Lăng Xuân Nê và Chung Thanh Trúc, xác nhận quả
thật hai người bọn họ đều an ổn, vô sự, Thẩm Thạch nói với các cô mấy
câu liền lần nữa quay lại phòng khách Hứa gia, Hứa Đằng đang đợi hắn ở
đó.
Hai người ngồi xuống, một phen cười nói cảm tạ, đối với người trẻ
tuổi này, Hứa Đằng thập phần hữu hảo, hoàn toàn không tỏ ra chút gì khí
thế cao cao tại thượng khinh người, đem mọi chi tiết tình huống đêm qua
nói rõ cho Thẩm Thạch biết. Cuối cùng, mang thêm vài phần ân cần, Hứa
Đằng nói: "Thẩm huynh đệ, hoàn cảnh bây giờ thế nào chắc ngươi đã rõ,
không cần ta nhiều lời, trong thời gian này, tốt nhất nên để vị Lăng cô
nương kia ở đây, một là dưỡng thương, thứ hai an toàn, đồng thời còn có
thể tránh việc lại bị ác đồ Mãnh Thú Minh tìm được."
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, cũng không vì sĩ diện mà từ chối, gật
đầu ôm quyền nói: "Như vậy lại phải quấy rầy Hứa tiền bối rồi, ân đức
này, ngày sau Thẩm Thạch nhất định hồi báo."
Hứa Đằng ha ha cười, khoát tay nói: "Thẩm huynh đệ quá khách khí, bất quá chỉ là tiện tay. Ngoài ra, trước đây Mãnh Thú Minh dám làm tổn
thương Tam đệ ta, vốn Hứa gia chúng ta cũng đang muốn đối phó bọn chúng, chẳng qua việc lần này chỉ mới bắt đầu, kế tiếp còn phải nhổ cỏ tận
gốc, đem đám ác đồ làm nhiều điều ác trong Lưu Vân Thành trục xuất ra
ngoài, làm thanh sạch thành này."
Tâm niệm Thẩm Thạch vừa động, suy nghĩ một chút nói: "Tiền bối, nếu
quả thực như thế, tại hạ cũng có thể góp một chút sức lực nhỏ bé, coi
như là báo đáp ân quý gia cứu trợ lúc trước."
Hứa Đằng cười lắc đầu, xua tay ý bảo hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:
"Hạng tôm tép nhãi nhép, cần gì làm phiền đại giá của Thẩm huynh đệ,
không cần không cần."
Thẩm Thạch lại khẩn cầu mấy lần, chỉ là Hứa Đằng mỉm cười chối từ,
nói đi nói lại cũng là muốn Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê hảo hảo ở đây
nghỉ ngơi, chờ đợi là được. Thẩm Thạch bất đắc dĩ nhận lấy ý tốt của Hứa Đằng, đồng thời cũng nói thêm, nếu có việc gì cần đến hắn, mong Hứa gia chủ tuyệt đối không nên khách khí.
Qua một hồi nói chuyện với nhau, cảm giác quan hệ giữa hai người thân cận không ít. Thẩm Thạch ngồi một lúc rồi đứng dậy cáo từ, sau đó đi về phía chỗ ở của Hứa Hưng. Lần trước bị thương, đạo hạnh bị hao tổn, nhìn Hứa Hưng già đi không ít, chỉ là tinh thần không tệ, thấy Thẩm Thạch
tới cũng hết sức cao hứng, kéo hắn trò chuyện một hồi. Cuối cùng, cũng
là nói với hắn, việc đối phó Mãnh Thú Minh không cần Thẩm Thạch nhúng
tay, Hứa gia tự nhiên sẽ làm. Trong lời nói, vô ý nói ra chuyện hình như lâu nay Hứa gia ít xuất hiện, nếu lần này có thể lộ ra một chút thực
lực, cho các thế gia khác trong Lưu Vân Thành thấy Hứa gia không dễ trêu chọc.
Nói đến đây, Hứa Hưng cười khen Thẩm Thạch vài câu, như tiền đồ Thẩm
Thạch rộng lớn Hứa gia cũng vui mừng, dù sao cũng tính là bằng hữu rồi. Thẩm Thạch mỉm cười đáp ứng, ngồi như vậy một hồi, liền đứng dậy cáo
từ, Hứa Hưng cũng không giữ lại, gọi người tiễn hắn.
Vừa đi đến cửa, Thẩm Thạch chuẩn bị ra ngoài, bỗng thấy ngoài cửa
bóng người lóe lên, một cô bé dung mạo xinh đẹp, da trắng như tuyết đi
đến, trong miệng hô một tiếng: "Cha!"
Lời còn chưa dứt, thấy Thẩm Thạch đi tới, cô khẽ giật mình, lập tức
đưa tay che miệng, bộ dạng tươi cười, dưới ánh sáng mặt trời, cô cười
mỉm, nhẹ giọng ôn nhu nói:
"Chào Thẩm đại ca."
===============
Chuyện qua, chuyện lại
Hai nữ kết thân
Thẩm Thạch hiện thân
Đau lòng Thanh Trúc.