Đêm đã xuống, Thẩm Thạch và Tiểu Trư vẫn chưa ra
khỏi sơn cốc dài ngoằng kì dị này, hắn vẫn hướng về phía sâu trong Hắc
Nha lĩnh mà tiến bước, vách núi hai bên dần cao lên, dưới đáy sơn cốc
lúc này đã phủ một màu đen kịt, chỉ có ánh sao thi thoảng lóe lên chiếu
sáng một phần.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn đoạn đường vừa đi, trong lòng âm thầm tính
toán, hắn đã đi hơn hai mươi dặm từ khu rừng sâu. Tính ra sơn cốc này
cũng khá dài, hơn nữa không bị các đệ tử Lăng Tiêu tông gần đây để ý,
bằng không đi lâu như vậy, chắc hẳn đã gặp vài người.
Một đường đi nãy giờ, tòa sơn cốc này hoàn toàn không có loại đất hấp huyết màu tím đen kia, đôi khi, Thẩm Thạch nhìn lên thật cao hai bên
vách, bắt gặp loại đất màu đen kia, nhưng chúng không hòa với nhau mà
nằm tách riêng từng khối lớn nhỏ, không tràn xuống tới đáy cốc.
Mắt thấy xung quanh một màu đen kịt, Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm,
quyết định không mạo hiểm tiến lên nữa. Hắn gọi Tiểu Hắc lại kế bênh
mình, định tìm một chỗ an toàn để nghỉ chân, đột nhiên cảm thấy điều gì, hắn ngẩn phắt lên, nhìn về phía thông đạo tối om phía trước.
Đằng kia, phía Bắc sơn cốc có một ngọn núi nhỏ, khoảng cách chừng hơn trăm trượng, xa như vậy, lại là lúc đêm khuya, theo lý mà nói Thẩm
Thạch rất khó phát hiện điều gì dị thường. Nhưng lúc này hắn đang khá
kinh ngạc, vì ở lưng chừng ngọn núi, có một đốm sáng lóe lên.
Chính là ánh lửa.
Không biết là ai to gan lớn mật, hoặc giả là vô cùng ngu ngốc, giữa
lúc đêm khuya, ở nơi hoang sơn dã lĩnh, nơi yêu thú hoành hành vô cùng
nguy hiểm này, lại đi đốt một bó đuốc.
Thẩm Thạch hít một hơi khí lạnh, ngạc nhiên nhìn về đằng kia, lát
sau, như nhận ra cái gì, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, xoay đầu nhìn lại
dãy núi hắc ám sau lưng.
"Rít rít... rít rít... rít rít... ..."
Một tràng tiếng động nhỏ, nhẹ, theo gió núi bay đến, giống như tiếng
côn trùng kêu trong đêm hè, có chút ma quái, âm thanh càng lúc càng to
và liên tục, khiến cho màn đêm vốn hắc ám nay đậm đặc thêm mấy phần.
Tiểu Hắc bên cạnh bỗng kêu lên hừ hừ, nghe như đang bất an. Thẩm
Thạch chưa kịp phản ứng, âm thanh kì quái kia đột nhiên trở nên rõ ràng, từ xa đến gần, nhanh chóng lớn lên, càng lúc càng vang dội, sau một
lúc, mảnh hắc ám kia xuất hiện ngay phía trên sơn cốc.
Vô số điểm màu đỏ như máu, từ trong màn sương đen kia chớp lòe phát sáng.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Thạch chợt rùng mình nhận ra trên đầu là một
bầy dơi đen khổng lồ. Nói là dơi, thật ra nhìn không hề giống chút nào,
cơ thể chúng ít nhất to gấp hai dơi bình thường, đầu giống như đầu chó
sói, răng nanh sắc nhọn lành lạnh tỏa sáng, phía trên là cặp mắt, đỏ như máu tươi, ánh ra tia khát máu vô cùng đáng sợ.
Bầy dơi đầu chó này số lượng không thể tính nổi, tầng tầng lớp lớp,
cả đàn cả lũ, đông ngịt như một đám mây đen từ chỗ sâu Hắc Nha lĩnh bay
ra, phô thiên cái địa phát ra tiếng rít quái dị, hướng thằng về phía đốm sáng trên ngọn núi kia .
Một mùi máu tanh nồng nặc từ phía trên xộc xuống, Thẩm Thạch ôm cổ
Tiểu Hắc, nhào vào một bụi cỏ dại bên cạnh, không dám động đậy. Tiểu Hắc như biết tình huống trước mắt, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Thẩm
Thạch, chỉ là đôi mắt sáng ngời, lén lút xuyên qua khe hở bụi cỏ, nhìn
theo hướng đàn dơi kì lạ.
Đàn dơi chớp mắt đã vượt qua sơn cốc, không lâu sau đã tràn tới điểm
sáng trên ngọn núi kia, trong chốc lát, từ hướng ấy đột nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai, cực kỳ thảm thiết, mang theo sự hoảng sợ khó
có thể hình dung, phảng phất như đang khóc thét, kêu gào cầu cứu, trong
đêm khuya nghe thấy rất rõ.
Thẩm Thạch nhíu mày, ngẩn đầu nhìn lên, sơn cốc lúc này đã trống
trơn, hiển nhiên bầy dơi đã bay hết sang ngọn núi kia. Mà bên đó, âm
thanh kêu gào của người nọ càng lúc càng thê thảm, động tĩnh cũng càng
lớn, xem ra đang liều mạng chống cự, nhưng nhìn khí thế của bầy dơi này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thẩm Thạch đang do dự, thì nghe thấy một tiếng quát lớn từ hướng đối
diện phía bên kia ngọn núi truyền đến, cách chỗ bầy dơi khoảng năm
trượng, một đốm lửa bỗng bừng sáng lên rồi hướng thẳng về chúng. Thẩm
Thạch khẽ giật mình, cảm thấy âm thanh kia nghe rất quen.
Ánh lửa hừng hực cháy lên, kinh động đến lũ dơi, tức thì, bầy dơi vỗ
cánh vang dội, đám mây đen như ác ma ấy lại lần nữa bay lên, quay đầu
chuyển hướng tấn công sang chỗ sáng đấy.
Nhờ chút ánh sáng, Thẩm Thạch lờ mờ nhìn thấy có một bóng người lao
ra phía ngoài, thật nhanh hướng chỗ tối đằng xa chạy đi. Chỉ là bầy dơi
kia cực kì khát máu, bị ảnh lửa kinh động, cũng lập tức đuổi theo.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm về phía đốm lửa kia, trong khoảnh khắc hạ
quyết tâm, tung người xông ra ngoài, Tiểu Hắc kinh hãi không ngớt, rất
nhanh chạy vội theo.
Thẩm Thạch cũng không có ý định tới chỗ ánh lửa kia cứu người, đối
mặt với bầy dơi số lượng khủng khiếp thế này, một tu sĩ Ngưng nguyên
cảnh không có khả năng chống đỡ một mình. Chỗ hắn chạy tới là chân núi
nhỏ bên kia sơn cốc.
Gió núi ào ào lùa qua tai hắn, phảng phất âm thanh gào rít của bầy
dơi, giờ này ánh lửa lúc đầu tiên điểm lên hiển nhiên đã ảm đạm rất
nhiều, nhưng trong bóng đêm phía bên kia khu rừng, vọng ra tiếng thét
chói tai của lũ dơi, như đang truy đuổi kẻ chen ngang vào việc của
chúng.
Thình lình ở tại ngọn núi này, trong đêm tối, lóe lên ánh lửa sáng ngời.
Chính là đốm lửa do Thẩm Thạch đốt lên.
Hắn vừa rồi đã nhóm lửa, sau đó ném lên trời, cũng không quay đầu lại mà nhắm thẳng phía trước chạy đi. Trong đêm đen kịt, bừng lên ảnh lửa
chói mắt chầm chậm từ trên cao rơi dần xuống.
Đám mây hắc ám kia đang truy đuổi đột nhiên sững lại, một lát sau âm
thanh ma gào quỷ rít nổi lên, tất cả lũ dơi bay lên trời, ào ào chuyển
hướng, nhắm về phía Thẩm Thạch bên này tấn công. Mà sau lưng bầy dơi, ở
trong rừng, một bóng người vốn đang chật vật kinh ngạc dừng bước, quay
đầu nhìn Thẩm Thạch phía bên này.
Bầy dơi bay lượn như ác quỷ bóng đêm, âm thanh líu ríu như lưỡi dao
bén cứa vào xương tủy, phô thiên cái địa mà tới. Thẩm Thạch sớm đã rời
đi, bầy dơi sau khi nhìn thấy bó đuốc rớt xuống, trong chốc lát cũng đã
chú ý phương hướng của hắn, như ong vỡ tổ vọt theo truy đuổi.
Bên này, Tiểu Hắc Trư kêu lên éc éc, bốn vó tung bay, tốc độ tăng lên mấy phần, cắm đầu cắm cổ mà chạy, thoắt cái đã vượt qua cả Thẩm Thạch,
một đường chạy đi thật xa. Thẩm Thạch ngẩn cả người, miệng lầm bầm chửi, nhưng cũng không dám dừng lại, ba chân bốn cẳng dốc sức mà chạy.
Nếu hắn nhớ không lầm, lũ dơi ma quái này rất có thể là "Huyết sài
bức" , một họ kì lạ nhà dơi, trời sinh khát máu, hút máu tươi mà sống.
Ngày thường tụ tập theo đàn, nhưng một đàn huyết sài bức lớn như vậy,
trước giờ hắn chưa hề nghe qua.
Thẩm Thạch hiện giờ gấp rút bỏ chạy, khó khăn lắm mới chạy được hơn
trăm trượng, bên tai nghe thấy tiếng rít càng lúc càng gần, hẳn là bầy
dơi sắp sửa đuổi kịp. Thẩm Thạch nội tâm trầm xuống, nhưng cũng không
hoảng hốt, tay phải lập tức cho vào trong túi Như Ý, định lấy ra đồ vật
gì đó.
Nhưng mà cùng lúc, ở ngọn núi đối diện sơn cốc, một vệt lửa sáng ngời đùng một tiếng bay thẳng lên trời, chiếu sáng cả một vùng xung quanh.
Phía xa xa, một thân ảnh đứng trong ánh lửa, hình như nhìn về phía này
một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy khỏi vùng sáng đấy.
Huyết sài bức rú lên một tràng, trong không trung có vẻ đang loạn
lên, bất quá bọn yêu thú này linh trí cũng không cao, cho nên một lát
sau, chúng rốt cục thuận theo bản năng, một lần nữa chuyển hướng quay
lại đuổi theo thân ảnh trên ngọn núi đối diện.
Thẩm Thạch dừng bước, quay đầu nhìn về phía kia, miệng khẽ cười.
Sau đó, hắn như nghĩ tới điều gì, lập tức mang Tiểu Hắc tiếp tục dọc
theo mép sơn cốc chạy vội đi, được hơn trăm trượng, hắn giương tay lên,
bắn ra một viên hỏa cầu, chiếu sáng bầu trời đêm.
Huyết sài bước một lần nữa ầm ầm chuyển hướng, nhắm phía hắn bay tới, nhưng lần này, Thẩm Thạch không có chút gì hoảng sợ, dù là đang co giò
bỏ chạy nhưng trên miệng lại nở nụ cười vô cùng tự tin.
Bầy dơi khát máu đuổi theo sau lưng hắn, ngay tại thời điểm sắp đuổi
kịp đến nơi, đúng như hắn suy đoán, tại ngọn núi đối diện vừa vặn lóe
lên một đạo hỏa quang, mà vị trí so với lúc trước đã xa hơn rất nhiều,
rõ ràng là người kia cũng không ngừng hướng về phía trước chạy trốn.
Dưới tình huống như vậy, Thẩm Thạch cùng người bí ẩn bên kia cách
nhau một sơn cốc dài lại có được một sự ăn ý kỳ lạ khó tưởng tượng.
Không có bất kỳ sự trao đổi nào, không có sự ước định nào, hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác, hai người này không hẹn mà cùng ra tay đúng tại thời
điểm người kia hiểm nguy nhất, dẫn bầy huyết sài bức cùng hung cực ác
bay qua bay lại, như... dắt chó đi dạo.
Trong sơn cốc hiện giờ, có lẽ do khí thế của bầy dơi, nên tuyệt không có yêu thú nào khác lai vãng, bên trong chỉ có hai người, cùng với bầy
dơi và ánh lửa lập lòe lúc thì đầu này lúc đầu kia, nơi này bỗng trở
thành sân khấu của cả hai, cùng biểu diễn một màn kịch kinh người.
Gió cuồn cuộn gào thét, không biết trải qua bao lâu, đang lúc bóng
đêm dần dần phai nhạt, thình lình, giữa không trung lạch cạch một tiếng, một bộ mặt ghê tởm rớt xuống, cực kỳ dữ tợn, chính là một con Huyết sài bức...