Phía chân trời xa xa, ánh sáng dần ló dạng, bình
minh bắt đầu thức giấc, tuyệt đại bộ phận Hắc Nha lĩnh rộng lớn vẫn đang chìm trong yên lặng, ngoại trừ bên trong một tiểu sơn cốc vắng vẻ.
Rầm rầm, bịch bịch, trong sơn cốc, những âm thanh không giống nhau
liên tục vang lên, hết sức chói tai. Một đàn Huyết sài bức đông nghịt,
bị bản năng khát máu của chúng điều khiển đuổi theo hai thân thể sống
đang chạy trốn kia, nhưng giữa không trung, liên tiếp có những con Sài
bức rơi xuống đất vì kiệt sức. Vài con dãy dụa trên mặt đất, số khác
nhúc nhích cơ thể ghê tởm mấy cái rồi đau đớn chết đi.
Đêm nay, một bầy dơi quỷ khổng lồ tại Bách Sơn giới - Hắc Nha lĩnh
này, trải qua một tình huống dị thường chưa thấy bao giờ, chúng từ trước tới nay tụ họp thành bầy cùng đi săn mồi, một khi phát hiện mục tiêu,
thường thường sẽ lấy số lượng áp đảo, khí thế phô thiên cái địa đem con
mồi bao vây, sau đó hung ác hút máu, ăn thịt, thắng lợi trở về.
Trước giờ chúng ra tay, đều kịch liệt mà nhanh chóng, dù con mồi có
là yêu thú cao cấp thân thể to lớn cỡ nào, nhưng với ưu thế về số lượng
và sự khát máu của lũ dơi, con mồi thường chẳng chống đỡ được bao lâu,
cho nên, trong số những loài yêu thú săn đêm, Huyết sài bức gần như là
vô địch.
Hiện tại, mấy canh giờ đã trôi qua, mà con mồi vẫn nhởn nhơ trước mặt chúng.
Giữa vùng hoang sơn dã lĩnh này bỗng đâu xuất hiện hai kẻ cực kỳ
thông minh, lại ăn ý với nhau đến khó tin, dùng biện pháp thay phiên đốt lửa đơn giản ấy, dụ bầy sài bức hung ác ở trên không bay qua bay lại,
làm chúng không có cách nào bắt được hai người.
Thẳng đến hừng đông, đàn Huyết sài bức gớm giếc cả đêm bay lượn liên tục không nghỉ, rốt cục lũ quỷ ấy đã sức cùng lực kiệt.
Theo sắc trời sáng lên, những thanh âm bình bịch dần dần dày đặc,
những thân ảnh màu đen từ trong bầy sài bức không ngừng rơi xuống, đến
cuối cùng, xác dơi trên mặt đất thậm chí đã chất thành hàng đống, từng
đoàn từng đoàn rải rác khắp nơi.
Mắt thường có thể nhìn thấy đám mây dơi đen nghịt kia đang nhanh
chóng thu nhỏ lại, gào rú vang vọng khắp không trung sơn cốc, làm người
ta sởn hết da gà.
Phía dưới, Thẩm Thạch dừng bước, quay đầu lại nhìn về khoảng không trung.
Cả đêm bôn ba, hắn nhiều lần đứng trước bờ vực sinh tử, tuy nhiên giờ nhìn lại biện pháp kia thật sự rất đơn giản, nhưng gần một đêm không
nghi ngơi, tinh thần kéo căng đến cực hạn, hắn đã cảm thấy khá mệt mỏi.
Tuy vậy cũng coi như thành công ngoài mong đợi.
Trên không, số ít lũ dơi còn sót lại có lẽ đã nhận ra điều gì, trí óc ngu độn của chúng cuối cùng cũng hiểu được tình hình lúc tuyệt vọng lúc này. Chúng lượn lờ trên không, dĩ nhiên không còn mặn mà đuổi theo hai
con mồi cực kỳ giảo hoạt kia nữa, lát sau, vang lên tiếng thét chói tai, chúng bỗng nhiên như mây đen tề tụ, mạnh mẽ bay thắng lên trời, cùng
hướng về phía sâu trong Hắc Nha lĩnh hốt hoảng bay đi, không hề quay
lại.
Một bầy sài bức phô thiên cái địa rợp trời rợp đất mà tới, lúc bỏ đi, đại khái chỉ còn lại chừng một nửa.
Quay đầu nhìn lại phía sơn cốc, một đường vừa dài vừa hẹp kéo tới
đây, khắp nơi đều là xác của lũ Huyết sài bức, đáy sơn cốc dường như bị
phủ bởi một tầng hắc sắc nặng nề.
Bầu trời chậm rãi sáng lên, gió núi sáng sớm từ đằng xa thổi qua, dù
vẫn mang theo một cỗ khí tức khó ngửi, nhưng lại làm cho người ta cảm
thấy nhẹ nhõm, tâm mãn ý túc. Thẩm Thạch hiện đang đứng trên một ngọn
đồi nhỏ cạnh sơn cốc, thở phào một hơi, nhìn bầu trời dần sáng sủa, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía sơn cốc chênh chếch đằng
kia.
Đối diện bên kia sơn cốc, là một mảnh rừng rập rạp, sau lưng gốc đại
thụ, một nam tử trẻ tuổi bước ra, vừa vặn cũng hướng phía này nhìn sang.
Cách nhau một cái sơn cốc, xa xa, ánh mắt hai người chạm nhau, trong
khoảnh khắc đó, Thẩm Thạch nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia.
Cam Trạch.
Đứng trong rừng, lúc này Cam Trạch đã nhận ra Thẩm Thạch, rõ ràng hắn cũng giật mình, nhưng sau một lát, ánh mắt hắn trở nên thoải mái, trên
mặt liền nở nụ cười, giơ tay lên vẫy vẫy với Thẩm Thạch phía bên này.
Lát sau, hai nam tử trẻ tuổi đứng ở hai đầu sơn cốc, không trì hoãn
thêm nữa, từng người xoay lưng, tiếp tục tiến về trước, biến mất vào
rừng sâu.
Chỉ còn ngọn gió sớm, quét qua quét lại sơn cốc yên tĩnh, như vẫn đang hồi tưởng về một trường chiến đấu ồn ào, kì dị đêm qua.
----------------------------------
Huyết sài bức hung bạo vô bì, có thể nói là vua của muôn loài thú săn đêm trong sơn lâm dã lĩnh, loài này sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ,
nhưng là nhờ chúng luôn tụ tập thành đàn với số lượng khổng lồ, nếu xét
đơn lẻ, một con Huyết sài bức thật ra không có bao nhiêu lợi hại, dựa
trên phẩm giai cũng chỉ được coi là yêu thú cấp một mà thôi.
Trên người Huyết sài bức cũng không có bộ phận nào giá trị, chỉ có bộ da khá cứng của chúng miễn cưỡng coi như dùng được, nhưng chất lượng
chỉ bình thường, so với da yêu thú cùng loại khác, bán ra cũng không
được bao nhiêu.
Cho nên kỳ thật các tu sĩ đi thám hiểm, một trong những loài họ ghét
nhất chính là Huyết sài bức, thứ nhất, gặp phải một đàn Huyết sài bức
thì vô cùng nguy hiểm, hoàn toàn có thể mất mạng; thứ hai, cho dù thiên
nan vạn khổ đánh bại chúng, thành quả thu được hoàn toàn không tương
xứng với sức lực bỏ ra, chẳng khác gì lãng phí thời giờ.
Cho nên cả Thẩm Thạch lẫn Cam Trạch trong khu rừng kia, sau khi chia
tay, cũng không buồn quay lại sơn cốc chỗ xác của lũ dơi mặt quỷ, mà
tiếp tục hành trình tiến vào sâu trong Hắc Nha lĩnh.
Không lâu sau khi bọn họ bỏ đi, sơn cốc đã yên tĩnh trở lại, khắp nơi đều là xác Huyết sài bức, chỉ còn một số sinh mệnh yếu ớt cố chấp giãy
dụa. Trên đường núi phía sau sơn cốc, thình lình hiện ra một thân ảnh,
cẩn thận từng li từng tí, chầm chậm tiến về thông đạo.
Sau khi rời khỏi sơn cốc vô danh, Thẩm Thạch tiếp tục đi về phía trước,
hắn dần dần tiến sâu vào bên trong Hắc Nha Lĩnh, chỉ là trên đường đi,
Hấp Huyết Nhưỡng lúc ẩn lúc hiện, thế núi lúc lên lúc xuống không cân
bằng, đa phần những nơi chật hẹp phải lách qua là có Hấp Huyết Nhưỡng,
đôi khi bị Hấp Huyết Nhưỡng ngăn cản không có đường để qua, Thẩm Thạch
liền mang Tiểu Hắc nhanh chóng đi hướng khác, không hề dừng lại chỗ có
Hấp Huyết Nhưỡng quá lâu.
Mà hắn càng đi sâu vào trong Hắc Nha Lĩnh tình huống cũng dần thay
đổi, lợi ích trước tiên rõ ràng nhất là số lượng linh thảo Tiểu Hắc tìm
được bắt đầu tăng lên, đồng thời phẩm chất linh thảo cũng cao hơn một
chút.
Sau nửa ngày công phu(*), Tiểu Hắc dẫn Thẩm Thạch đi những chỗ không
có Hấp Huyết Nhưỡng, trước sau phát hiện mười hai cây linh thảo, trong
đó có bảy cây nhất phẩm linh thảo, năm cây nhị phẩm linh thảo, so với
thu hoạch hôm qua mà nói, có lẽ xem như là không tệ rồi.
(*) Công phu: Làm việc.
Có lẽ là vì ở khu vực bên ngoài, trước đây từng bị đệ tử Lăng Tiêu Tông vào thám hiểm càn quét qua?
Thẩm Thạch đưa ra phỏng đoán như vậy trong đầu, chỉ là hắn cũng không tiếp tục nghĩ về vấn đề này quá lâu bởi vì ngay lúc đó Thẩm Thạch nghe
thấy phía trước, một chỗ sau khối đá lớn, truyền đến một tràng tranh
cãi, mà trước mắt, trong hoàn cảnh này, chắc hẳn tiếng bên kia là của đệ tử Lăng Tiêu Tông tham gia thí luyện.
Lần này tiến vào Hắc Nha Lĩnh thí luyện để khảo thí, về cơ bản mà nói là nhằm chuẩn bị cho chuyến đi Vấn Thiên bí cảnh vào nửa năm sau, nghe
nói diện tích của Vấn Thiên bí cảnh vô cùng rộng lớn, từ trước tới nay,
đệ tử Tứ Chính danh môn tiến vào đó, sau khi đi ra, gần như trăm miệng
như một, đều dùng một từ như vậy để hình dung, thậm chí có người khoa
trương(*) nói rằng diện tích trong đó có thể so sánh với toàn bộ diện
tích Hồng Mông đại lục.
(*) Khoa trương: Cường điệu hóa.
Đương nhiên chuyện này có chút khuyếch đại, chỉ là tổng kết lại thì
toàn bộ diện tích Vấn thiên bí cảnh quả thật không nhỏ, vì thế Lăng Tiêu Tông chuẩn bị lần thí luyện này, địa bàn Hắc Nha Lĩnh cũng không coi là nhỏ nhưng sau khi qua một ngày một đêm, xem ra rốt cuộc môn hạ đệ tử đã bắt đầu có dấu hiệu tiếp xúc lẫn nhau, chỉ có điều đêm qua Thẩm Thạch
và Cam Trạch phối hợp với nhau chặt chẽ để chiến đấu chứ không giống như ở đây, hình như các đệ tử gặp nhau cũng không lấy gì làm vui vẻ.
Thẩm Thạch trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn là quyết định qua xem,
hắn mang theo Tiểu Hắc, chân thả bước nhẹ nhàng đi tới cạnh khối đá lớn, tìm một góc khuất để che dấu hành tung, sau đó vụng trộm thò đầu ra
nhìn về phía trước.
Phía sau khối đá lớn là một dốc núi thoai thoải(*) mọc nhiều cỏ xanh
mơn mởn và mấy cây đại thụ đứng trơ trọi, lúc này, dưới một cây đại thụ
có hai nam tử mặc trang phục đệ tử Lăng Tiêu Tông đứng cách nhau vài
thước đang giằng co qua lại, không ai nhường ai, trợn mắt nhìn nhau như
muốn giương cung bạt kiếm.
(*) Thoai thoải: Dốc không cao lắm.
Ánh mắt Thẩm Thạch chuyển động đảo qua hai người kia, phát hiện khuôn mặt hai người này thập phần lạ lẫm, hiển nhiên ngày thường cùng mình
chưa từng gặp qua, chỉ là sau một lát, bỗng ánh mắt hắn lóe lên, cách
hai người kia không xa, phía dưới cây đại thụ kia, giữa khe hở rễ cây
mọc ra một vật như sừng rồng, nhìn lên phía trên là một cây cỏ kỳ dị,
thân tím lá lam, màu sắc xinh đẹp, trên ngọn có một quả màu đỏ to gần
bằng nắm tay, căng tròn xinh đẹp, điểm kỳ lạ nhất của quả này là hình
dáng bên ngoài không phải tròn trịa mà nhấp nhô, nhìn giống như Phật
tượng, tuy đứng cách thật xa nhưng lại có thể thoang thoảng ngửi thấy
mùi thơm nhàn nhạt.
Bên mình Thẩm Thạch, Tiểu Hắc bỗng nhao động một chút, chân cào mạnh
lên mặt đất vài cái ngước nhìn Thẩm Thạch, xem ra có chút hưng phấn.
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, ra hiệu tự mình biết rồi, đồng thời nhìn về phía ngọn linh thảo kia, lông mày khẽ nhíu lại, nói thầm:
"Nguyên lai(*) là 'Hồng Phật Chi' . . ."
(*) Nguyên lai: Thì ra.
Trong Hồng Mông Dược Điển của Thần Tiên Hội, Hồng Phật Chi được liệt
kê trong nhóm Tam phẩm linh thảo, nhưng trong tất cả Tam phẩm linh
thảo, giá trị loại linh thảo trân quý này tuyệt đối đứng đầu danh sách,
thậm chí có lúc vượt qua một số Tứ phẩm linh thảo bình thường, tất nhiên giá trị của Hồng Phật Chi sẽ không nhỏ.
Lúc này, ngay cả Thẩm Thạch cũng có chút bị hấp dẫn, hiển nhiên hai
đệ tử Lăng Tiêu Tông kia cũng vì thế mà nổi lên tranh chấp, đứng ở đó
giằng co quyết liệt tuyệt không có ý nhượng bộ, cuối cùng thậm chí lời
nói cũng bắt đầu tỏ ra hung dữ.
Thẩm Thạch nghe một hồi, hình như là có một người phát hiện Hồng Phật Chi trước nhưng ngay lập tức cũng có tu sĩ khác gần bên phát hiện, trân bảo đang ở trước mắt, thêm vào đó, lần thí luyện này dùng thu hoạch để
quyết định thắng thua, thậm chí có thể quan hệ đến tu hành cả đời, tự
nhiên ai thì cũng không có khả năng nhường cho kẻ khác, cứ như vậy,
giằng co ngày càng căng thẳng.
Mắt thấy hai người cãi nhau ầm ĩ hung dữ, thậm chí có ý tứ chuẩn bị
động thủ, Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay
chuyển, nhưng đúng lúc này, khóe mắt hắn bỗng liếc qua nhìn chỗ một cây
đại thụ khác, sau lùm cỏ đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người đi ra.
Dù sự việc xảy ra trong nháy mắt nhưng ngay lập tức Thẩm Thạch nhận
ra thân ảnh kia, bởi đó là người hắn hết sức quen thuộc, là Chung Thanh
Trúc.
Thẩm Thạch trong lòng cả kinh, trong giây lát người có chút thất
thần, nhìn thấy Chung Thanh Trúc lúc này, vô thức hắn nghĩ tới hôm qua,
lúc tiến lên núi, khi mình từ Tiên thuyền nhảy xuống thì Chung Thanh
Trúc còn ở trên thuyền. Không biết rốt cuộc sau đó cô rời khỏi Tiên
thuyền lúc nào nhưng Thẩm Thạch biết rõ, sau khi mình lên núi, phần lớn thời gian hắn vẫn giữ phương hướng một đường đi thẳng về phía trước, mà bây giờ Chung Thanh Trúc đột nhiên xuất hiện nơi đây, hướng chỗ sâu này mà tới, dường như. . . chỉ có một lý do:
Sau khi rời thuyền, chẳng biết tại sao cô không giống như đại đa số
người bình ổn cẩn thận hướng đến chỗ sâu Hắc Nha Lĩnh mà đột nhiên tăng
tốc, hơn nữa có vẻ còn tỏ ra “xoải bước ngang nhiên” kỳ lạ nhắm về phía
trước đi tới, đi liên tục cho tới lúc này, ngẫu nhiên cùng với Thẩm
Thạch xuất hiện ở đây.
Nguyên nhân chuyện này là sao chứ?
Cô muốn đi chỗ nào?