Mấy ngày trước đã xảy ra một phen sóng to gió lớn,
thành Hắc Mộc bị tập kích lúc nửa đêm, ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo thành hậu quả thảm thiết. Hôm nay, khi xuyên qua mảng nhà cửa phụ cận, vẫn có thể nhìn thấy được đống phế tích kia. Đặc biệt, trung tâm chiến trường
chính là dinh thự khi xưa của Trần gia, trông như đã bị một cơn bão điên cuồng càn quét qua, mặt đất cháy đen đến rạn nứt, nhiều chỗ gồ ghề
trông vô cùng thê thảm. Nhưng mà có thể nói vị trí trung tâm ước chừng
năm trượng bên trong chính là nơi kinh khủng nhất, toàn bộ sinh linh
bước vào dù là người hay thú, cho đến tán tú có đạo hạnh kha khá cũng
lập tức trúng độc mà chết.
Không một ai biết đã có chuyện gì xảy ra trên mảnh đất đó, cũng không ai biết cái chất độc kia thuộc loại nào mà độc tính lại cực kỳ mãnh
liệt, lúc bắt đầu còn có kẻ không may mắn chết đi, nhưng sau đó liền
không một ai can đảm dám đi thử tiếp, ngoại trừ một vài con chó mèo
hoang không có trí khôn chạy vào trong tìm kiếm đồ ăn, liền nhanh chóng
bật ngửa ở cái địa phương cháy đen kia.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên làm chấn động toàn thành, dẫn đến
sự chú ý của rất nhiều người, chỉ là những năm này cũng không phải là
năm Thiên Yêu Vương Đình trị vì khi xưa có nha môn chuyên môn cai quản . Bời vì Lục Thánh của Nhân tộc đã đuổi Yêu tộc đi dẫn đến mấy năm gần
đây cũng chưa có một Vương Triều nào có thể thống nhất để lập ra quan
phủ. Nhưng cũng không phải nhân gian thế tục không người chưởng quản,
thực tế mà nói, địa phương được cai quản là nơi mà các môn phái tu chân
na ná như Thần Tiên Hội tập trung quyền lực, nói cách khác, môn phái tu
chân mọc lên như rừng trong thiên hạ thật ra là để thay thế cho nha môn
của triều đình, trong đó bốn đại danh môn danh chấn bốn phương, thân là
dòng chính của Thánh Nhân cùng cự đầu trong chính đạo, thực lực hôm nay
đã đứng đầu thiên hạ.
Bên trong Lam Châu cũng có không ít môn phái tu chân, xung quanh
thành Hắc Mộc cũng có một số, nhưng lần này lại có chút kỳ lạ hiếm thấy, trước kia toàn bộ các môn phái đã ước định là không được động võ trong
thành, vậy mà hôm nay lại không có môn phái nào ra mặt lên tiếng.
Toàn bộ môn phái tu chân xung quanh thành Hắc Mộc đều giữ im lặng làm cho người khác phải kinh ngạc, mặc dù người vô tội chết vô số, người
bên trong phế tích kia cũng kêu gào năn nỉ, khóc hết nước mắt nhưng
không có nơi nào đáp lại.
Vì vậy mà cuối cùng, mọi việc chỉ có thể lạnh lùng im lặng, rời khỏi
cái địa phương có kịch độc chết người kia, đào thi thể người thân mình
nước mắt rưng rưng mà đem chôn, sau đó lại mờ mịt về tương lại không nhà để về của mình. Người vây xem có người thì thông cảm, cũng có người
kinh ngạc, nhưng mà thế sự lạnh lùng, nên tốt nhất đành phải xoay người
mà đi.
Sau khi đi khỏi Thần Tiên Hội vượt qua mấy con đường, cái phế tích
làm cho người ta chướng mắt ở giữa trung tâm thành trì, giống như một
vết sẹo cực lớn. Một nhóm người tụ tập xung quanh một chiếc xe ngựa, đi
đến rìa phế tích. Thẩm Thái một mình trong xe gương mặt có chút ủ rủ,
đặc biệt là gò má trên gương mặt mập mạp đã hiện lên hai đường màu đỏ
khác thường. Hắn rất nhanh bắt đầu ho khan, âm thanh có chút vặn vẹo,
sau một lát ho khan, hắn từ trong ngực lấy ra một lọ nhỏ màu đỏ, hướng
bàn tay đang run run rắc lên hai cái, miệng chiếc lọ nhỏ liền rơi ra một hạt đan dược màu đen.
Hắn im lặng nhìn thoáng qua viên đan dược, sau đó hơi ngửa đầu đặt vào trong miệng nuốt xuống.
Bên ngoài màn xe, âm thanh Tiểu Tề có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi:
- Chưởng quầy, ngài vẫn khỏe chứ?
Thẩm Thái nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút, dược lực đã tan ra, màu đỏ
khác thường cùng vẻ mệt mỏi trên mặt liền từ từ biến mất, sau đó mở
miệng nói:
- Không có việc gì
Tiểu Tề liền im lặng, thân hình đứng thẳng nhưng tâm tình bồi hồi vẫn luôn kè kè bên xe ngựa, qua một lúc sau hắn bỗng mở miệng nói:
- Chưởng quầy, chúng ta quay về thành Thiên Hồng đi.
- Không cần
- Thế nhưng…
- Tiểu Tề, ngươi thấy hối hận sao?
Thẩm Thái ngồi trong xe bỗng cắt ngang mà hỏi hắn.
Tiểu Tề ngơ ngác một lát, nói:
- Về việc gì?
- Những năm gần đây, nội tâm ta có một chút không yên, nghĩ đến năm
xưa cho các ngươi ăn thứ đó, có phải sai lầm rồi không? Ngươi cùng các
huynh đệ của mình có từng hối hận chưa?
Tiểu Tề còn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì bên cạnh liền truyền
tới một tiếng động, âm điệu có chút quái dị, nhưng tiếng kêu có tiết
tấu, âm điệu lên xuống rõ ràng, lại không biết cái con chim lạ lông vũ
xinh đẹp kia bay ra khi nào, đậu trên ván gỗ trước thùng xe, miệng nhái
lời nói:
- Đã hối hận sao? Đã hối hận à…
Ánh mắt của những người mặc áo đen xung quanh đều lập tức nhìn sang.
Không có ai nói chuyện, chỉ có con chim kia đang vô tư dùng mỏ chải
chuốt bộ lông vũ của mình, bộ dáng thật nhà nhã.
- Không hối hận!
Đột nhiên một thanh âm bình tĩnh từ bên kia thùng xe truyền đến, âm
thanh này là của người thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng, tựa hồ trời
sinh đã có một cỗ tàn ác của tuổi trẻ, là người trong đêm hôm đó đã dùng đạo hạnh đáng sợ của mình cùng tính nhẫn nại không thể tưởng tượng,
vung đao chặt đứt bàn chân của vị tu sĩ Nguyên Đan kia.
Một người trẻ tuổi như vậy, hai chữ bướng bỉnh hiện hẳn trên mặt, hắn đứng bên cạnh mái hiên của xe, nhưng có thần sắc bình thản, bình tĩnh
nói:
- Nếu không có thứ mà chưởng quầy ngươi cho chúng ta, chúng ta đã sớm chết ở nơi đó rồi, hôm nay chỉ là mất trước một ít tuổi thọ mà thôi,
làm sao đem so sánh được. Hơn nữa, khi xưa chúng ta căn bản chỉ là con
sâu cái kiến, cho tới hôm nay, tiêu diệt được một vị tu sĩ Nguyên Đan
cảnh, ta cảm thấy cuộc sống như vậy đã đáng giá rồi.
Nói xong, hắn bỗng nhiên nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, chiết xạ một tia lạnh lẽo.
Tiểu Tề liếc tên thanh niên này, liền nhíu mày, sau đó cũng hướng về xe mà nói:
- Chưởng quầy, lão Thất nói không sai, những huynh đệ chúng ta đối
với ngày đều một lòng một dạ, những việc năm đó càng không có oán hận
một chút nào. Hơn nữa, cho dù là ăn vật kia thì không phải vẫn có một
con đường sống sao, chỉ cần chúng ta…”
Hắn nhún vai, nụ cười nở nhẹ nói:
- Chỉ cần chúng ta đột phá đến Nguyên Đan cảnh, linh lực tiến nhập
vào tủy liền có thể cải tạo kinh mạch trị hết nội thương, đến lúc đó mọi thứ đều tốt lên rồi.
Trong xe không có âm thanh nào, Thẩm Thái vẫn im lặng như cũ, sau nửa ngày mới nghe hắn nhẹ nhàng than một tiếng:
- Nguyên Đan cảnh a, hy vọng ta có thể nhìn các ngươi có cơ duyên đạt được thành tựu bậc này…
Tiểu Tề cũng Lão Thất liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút lo âu khó coi, chần chờ một lát, Tiểu Tề một lần nữa góp lời:
- Chưởng quầy, lần này tuy không tìm được công tử, nhưng xem xét lời
nói của Lý lão quái, có lẽ cũng không có gì đáng lo, vậy sao không rời
khỏi nơi này. Bằng không chúng ta về Thiên Hồng thành trước, tìm Chu lão thần tiên thỉnh lão nhân gia tìm biện pháp chữa bệnh cho ngài…
- Đương nhiên là phải trở về, nhưng lần này đã tới đây vẫn có một số
việc ta cần phải làm, tâm nguyện nhiều năm như vậy cũng không thể mang
vào quan tài nha.
Nói đến đây, hắn bỗng dưng nở nụ cười mang theo vài phần ý tứ giễu cợt, thấp giọng nói:
- Kỳ thật có một số việc không cần nghĩ phực tạp như vậy, chỉ muốn đi làm là được.
- Chưởng quầy ý của ngài là..?
- Chúng ta đi về Âm Châu một chuyến
- Âm Châu? Ở đâu vậy?
- Thành Tây Lô.
Chung quanh im lặng một lát, sau đó liền có người nhẹ giọng đáp ứng,
bánh xe lăn bánh, một đám người thần bí im lặng theo hướng cửa Nam thành Hắc Mộc mà rời đi. Trên bầu trời xa xăm kia, cơn bão kia có vẻ còn chưa tan, phía chân trời hẻo lánh vẫn còn âm u như trước.