Đại lục Hồng Mông, trải qua vô tận năm tháng, sóng
sau xô sóng trước, Nhân tộc chúng sinh biến động thăng trầm, liên miên
bất tận như vở tuồng náo nhiệt không ngừng nghỉ. Tại nơi hẻo lánh xa
cách phồn hoa này, vốn dĩ không muốn cho người ta biết đến, đã bị lãng
quên bao nhiêu năm tháng, đến hôm nay vở tuồng chính lại chậm rãi hé mở.
Bên trong Phi Hồng Giới, vẫn là một thế giới tĩnh mịch.
m sát chi khí bao phủ vạn năm đã diệt tuyệt hết thảy sinh cơ, giới
thổ này sớm đã biến thành cấm khu của mọi sinh linh, dưới mỗi tấc đất,
cho dù là những sinh linh ương ngạnh nhất cũng không thể sống sót. Bên
dưới các khe rảnh nứt hở, dung nham cuồn cuộn chảy xuôi, gầm thét giận
dữ như oán khí tuôn trào đang lên án hết thảy.
Không khí nóng nực mang theo mùi lưu huỳnh đậm đặc, chỉ cần hấp một
ngụm cũng có thể cảm thấy cổ họng cháy rát, đại bộ phận kịch độc chôn
vùi trong lòng đất hàng nghìn vạn năm quét qua trong gió mà lên, để lại
mặt đất một mảnh giày vò thống khổ.
Vạn năm qua đi, nơi đại địa tĩnh mịch này lại một lần nữa xuất hiện thân ảnh hành tẩu.
Không phải một người, là một nhóm thân ảnh.
Ánh sáng từ phía chân trời rơi vãi xuống, chứng kiến nhóm thân ảnh
đầu tiên xuất hiện sau vạn năm qua ở Phi Hồng Giới, rõ ràng là một đám
Yêu tộc. Bọn Yêu tộc này rõ ràng là có cùng xuất thân, bề ngoài đều là
Hổ đầu Nhân thân, số lượng không quá lớn, ước chừng có hơn nghìn người.
Nếu là ở Yêu giới, có thể xem như một bộ tộc không nhỏ rồi, hơn nữa
trong đội ngũ Yêu tộc này, ngoại trừ các chiến sĩ đi đầu cường tráng,
bên trong còn có không ít những kẻ già yếu, phụ nữ và cả trẻ em, thoạt
nhìn như là một bộ tộc đang di chuyển. Chỉ là không biết vì cái gì, bộ
phận Yêu tộc huyết mạch Hổ hệ lại có thể bước vào Phi Hồng Giới đã vạn
năm không một bóng người.
Mà làm như vậy, hậu quả cũng quá rõ ràng. Tuy bên trong Phi Hồng Giới không lập tức gây ra tử âm sát khí, nhưng mà hoàn cảnh khắc nghiệt so
với Dị giới cũng không có thua chị kém em cái gì, chỉ độc tính trong
không khí cũng đủ làm cho đại bộ phận Yêu tộc thân thể yếu đuối choáng
váng, thậm chí nôn mửa, vô tình đem thể lực tiêu hao gần như không còn.
Trừ điều đó ra, thổ địa Phi Hồng Giới cũng nguy cơ tứ bề, tràn đầy
bẫy rập, không phải là một mảnh nguyên địa bằng phẳng, rất nhiều khe hở
lớn vắt ngang bên trên đại địa, như những cái miệng hung ác đang nhe
răng mỉm cười, tuỳ ý bức bách đám Yêu tộc nhỏ yếu này. Mà kinh khủng
nhất không phải là những cái nhìn thấy trước mắt, cái phiến đại địa này
chỉ thoáng chốc có thể thay đổi cực lớn, khắp nơi không hề có dấu hiệu
an định, đôi khi một mảnh thổ địa có vẻ yên tĩnh đột nhiên rung chuyển,
phun trào lên trời những hoả trụ dung nham, những người tới gần lập tức
tan xương nát thịt.
Mặc dù như vậy, bên dưới uy lực Thiên Địa to lớn kia, một đám Yêu tộc
nhỏ yếu lại vẫn đang gian nan thống khổ bước đi, cũng không biết sắp tới bọn chúng sẽ di hướng nào.
Trên đường đi đã bắt đầu có không ít người ngã xuống, người già yếu
đã tiêu hao hết sinh mệnh cuối cùng, lập tức quỵ ngã nơi thế giới lạ lẫm đáng sợ này. Ẩn ẩn có tiếng khóc lén lút trong đám người vang lên, quay đầu nhìn lại từ đầu đoạn đường, trên cát đá phong trần, cứ cách một
quãng lại trông thấy một thi hài nằm đó.
Chỉ có thể là tử vong chi lộ.
“Oanh"
Lại một tiếng cực lớn vang lên, đại địa run rẩy kịch liệt, tất cả mọi người đều đứng không vững, thất kinh quay đầu nhìn lại, cách đó vài
dặm, một cột dung nham nóng bỏng lại một lần nữa chui từ dưới đất phóng
thẳng lên trời.
Trên không trung rơi xuống dung nham đen xám, bay bổng như ẩn hiện
cảnh tượng tận thế, hoả tinh nóng rực rơi xuống đám thi hài, nhanh chóng bốc cháy rồi biến mất không còn dấu vết. Đám Yêu tộc trên mặt đất kia
đều mang theo vẻ thâm trầm tuyệt vọng lẫn đau thương, không lâu sau lại
quay đầu, tiếp tục trầm trọng tiến về phía trước.
Giống như là, phía trước kia có một nơi nào đó mang cho bọn hắn hi vọng.
Vì cái hi vọng kia, mà liều lĩnh không tiếc sinh mạng, cũng muốn đến được nơi đó.
Hoả trụ dung nham gào thét lao lên rồi nhanh chóng rơi xuống vung vãi khắp nơi, nhưng rồi cuối cùng, Phong Cuồng lại nổi lên chôn vùi hết
thảy. Lúc này tại biên giới Kim sắc pháp trận bỗng nhiên lại bắt đầu loé lên.
Khí tức mênh mang rơi vào thế gian, giống như bướng bỉnh trỗi dậy, như cuồng dã ý chí cầu sinh ầm ầm sáng toả.
Ánh sáng kim sắc huy hoàng rơi vãi xuống, dần dần tan đi, một đám thân ảnh lại một lần nữa xuất hiện.
Mang theo bước chân dã tính, lại một lần nữa bước lên phiến thổ đia
đáng sợ làm lòng người tuyệt vọng này, sau đó trong không khí trầm mặc,
hít thở cũng khó khắn, đám Yêu tộc mới này, một lần nữa đi thẳng về phía trước.
Đi về hướng không biết vận mệnh, đi về phương xa ẩn chứa hi vọng mong manh kia.
******************************************************************************
Tây Lô Thành tuy là cố hương của Thẩm Thạch, toà Thiên Nhất Lâu lại
là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, nhưng cho đến cuối cùng, Thẩm Thạch vẫn không hề tới gần nơi đó.
Toà nhà phía trước, náo nhiệt phồn hoa, phảng phất như mấy chục năm
trôi qua cũng không hề thay đổi, nội tâm Thẩm Thạch cũng có vài phần sầu não thổn thức, nhưng vì chuyện Hứa Tuyết Ảnh, hắn vẫn đè xuống tia cảm
xúc ấy, lặng lẽ bước qua nơi này. Kể cả hắn thấy qua, đệ tử Huyền m Môn có chút khác thường, công khai cãi lộn, khiến cho người ta liên tưởng
đến, phải chăng bên trong đại phái tu chân này xuất hiện vấn đề gì.
Ngay khi chiếc xe ngựa rời khỏi Tây Lô Thành, Thẩm Thạch bỗng có một
loại cảm giác hoảng hốt kỳ lạ, giống như đã từng trải qua nhiều năm
trước, chỉ trong nháy mắt lại phảng phất chứa đựng biến ảo tang thương.
Toà thành trì quen thuộc lại một lần nữa khuất dần phía sau, chuyện
cũ trong trí nhớ bỗng chốc từ nơi sâu thẳm hiện lên, tràn vào trong suy
nghĩ của hắn. Hồ ly yên tĩnh ghé vào bên cạnh hắn, Hứa Tuyết Ảnh tựa hồ
cũng biết tâm tình của hắn có chút không tốt nên cũng không lại quấy rầy hắn.
Thẩm Thạch trầm mặc hồi lâu, sau đó thò tay vào như ý đại tìm kiếm,
một lúc sau mới thấy được tận ở một góc không ngờ tới, một kiện đồ vật
đã lâu không hề chú ý tới.
Một cái đồng hồ cát nho nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy, xoay nắn vài vòng trong lòng bàn tay, trong
lòng nghĩ đến phụ thân, sau đó trầm mặc hướng cái nhìn về phương xa.
Cát mịn không ngừng chảy xuống, tựa như thời gian của quá khứ trôi đi không hề trở lại. Trong tiếng vó ngựa cùng bánh xe của xa luân không
ngừng chuyển động, bọn hắn một đường tiến về hướng nam, dần dần đi xa,
ném toà Tây Lô Thành lại phía sau lưng. Cùng thời điểm đó, tận m Châu
thổ địa, nơi cổ đạo Thẩm Thạch đã từng bước qua, có một tên mập vén rèm
xe lên, hướng phía Nam nhìn lại.
Chỗ đó một mảnh thiên không u ám càng ngày càng gần.
Thiên Địa thế gian, thay đổi không ngờ, tựa hồ hết thảy đều dồn dập tiến lên.