Bầu trời Phi Hồng giới không mây, chỉ có một màu
xám âm u không điểm dừng, như có một cái nồi khổng lồ chụp bên trên tạo
cho người khác cảm giác hít thở không thông cùng áp lực nặng nề.
Chẳng biết lúc nào, phần lớn Yêu tộc xung quanh đã yên tĩnh trở lại,
người thì trầm mặc còn người thì hi vọng được ngắm nhìn cô gái đứng tại
trung tâm kia, là tộc trưởng mạnh mẽ nhất Thiên Thanh Yêu Xà tộc và cũng là người đáng sợ nhất.
Ngọc Lâm một thân áo lụa xanh mượt, ánh mắt đăm chiêu nhìn hướng bầu
trời Phi Hồng giới chậm rãi thu hồi, đầu tiên nhìn muội muội Ngọc Lung
đang đứng bên cạnh mình, liền đảo mắt sang Yêu tộc chung quanh. Khuôn
mặt xinh đẹp và quyến rũ của nàng giờ phút này không có nét vui vẻ nào,
bên trong đôi mắt kẻ dọc kỳ dị như loài rắn kia phát ra từng tia sáng âm u lãnh lẽo. Xung quanh không có bất cứ ai dám nhìn trực tiếp vào mắt
nàng, đều dồn dập cúi đầu xuống biểu thị ý tứ thần phục cùng cung kính,
một vòng Thanh Xà Vệ đang vây quanh nàng thì giữ im lặng rồi mở ra một
con đường.
Ngọc Lâm cất bước ra ngoài, Yêu tộc liền dạt sang hai bên tựa như
sóng gợn mà tránh đường, một lúc sau nàng liền thấy được năm con quỷ vật đang phơi thây trên đất kia. Ngọc Lâm sau khi thản nhiên nhìn xuống mấy cái đồ vật xấu xí bên trên mặt đất kia liền đi tới, sau khi vượt qua
tầng kim quang nhàn nhạt phát ra từ trên Kim Thai Thạch, tại dưới cái
nhìn chăm chú của toàn bộ Thanh Thiên Xà Yêu nhất tộc, nàng nhẹ nhàng
bình tĩnh mà kiên định bước một bước ra bên ngoài Thượng Cổ Truyền Tống
pháp trận
Đất cát ở dưới chân nàng chuyển động, bụi bặm nhẹ nhàng bay lên, phần đông Yêu tộc sau lưng nàng sau khi có một hồi xôn xao nhỏ liền tập tức
giống như nhận được ủng hộ tuyệt đối, bọn nó giống như thủy triều từ từ
trên tòa Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận này đi xuống, đặt chân lên vùng đất cổ xưa mà các vị tổ tiên từng đi qua.
Nhưng vẻ âm u của bầu trời khô cằn của đất đai, khắp nơi đâu đâu cũng có khí tức tử vong khiến cho lòng người cảm thấy nặng nề. Cũng không ai dám lớn tiếng mở miệng nói chuyện, dưới sự chỉ huy của chiến sĩ Thanh
Xà Vệ, tất cả tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu bắt đầu bước lên con đường mờ
mịt, tiến sâu về Phi Hồng giới.
Hai người Ngọc Lâm và Ngọc Lung đi giữa đội ngũ, theo sát bên cạnh
các nàng là những chiến sĩ cường đại nhất của Thanh Xà Vệ, tách các nàng ra khỏi đám Yêu tộc xung quanh một khoảng nhất định, bảo hộ hai truyền
nhân có huyết mạch thuần khiết nhất Thanh Xà tộc.
Bởi vì thân rắn dài và to lớn, Ngọc Lung nhìn như cao hơn tỷ tỷ nàng
không ít, nhưng về mặt khí thế thì hiển nhiên nàng không thể so bì với
Ngọc Lâm, giờ phút này nàng cũng không kiềm được vẻ hiếu kỳ mà nhìn
quanh bốn phía, sau khi thấy được tình cảnh yên ắng tại Phi Hồng giới,
Ngọc Lung cúi thấp người đi theo Ngọc Lâm, sau đó nói khẽ:
- Tỷ tỷ, chúng ta tiếp theo phải đi như thế nào?
Vẻ mặt Ngọc Lâm không một biểu tình, mắt nhìn về phía trước nhưng bờ
môi lại khẽ nhúc nhích dùng âm thanh chỉ có Ngọc Lung mới có thể nghe
thấy nói:
- Tìm một tòa thượng cổ truyền tống pháp trận khác rời khỏi Phi Hồng giới, chúng ta đi tới Nhân giới.
Ngọc Lung trầm mặt một lúc, nhưng sắc mặt lại không có biến hóa gì
lớn, trong lòng dường như đã đoán đáp án này, chỉ là một lát sau nàng
lại nhẹ giọng thở dài, trên gương mặt có một chút thống khổ cùng tức
giận nói:
- Chúng ta không thể quay về sao?
Ngọc Lâm bình tĩnh trả lời:
- Không trở về được.
Ngọc Lung bỗng nhiên oán hận cắn răng mắng một câu:
- Những thứ quỷ vật kia thật làm người ta chán ghét!
Ngọc Lâm khẽ nhíu mày, không phát tiết cùng muội muội, ngược lại đôi
mắt lại lướt qua vẻ suy tư, sau một lát, nàng bỗng nói với Ngọc Lung:
- Ngươi có phát hiện sự tình có chút kỳ quái hay không, nhưng thứ quỷ vật kia vì sao lại không đuổi tới phìa này của Phi Hồng giới?
Ngọc Lung ngơ ngác một chút, lập tức nhìn về sau một cách vô ý thức, nói:
- Những thứ đó không phải…?
- Đương nhiên mấy cái kia chỉ là quỷ vật cấp thấp không có đầu óc
liền bị mùi huyết nhục làm cho choáng váng, còn những quỷ vật cấp cao
thì lại không có đuổi theo, thậm chí lúc ở gần thượng cổ truyền tống
pháp trận Yêu giới kia, ta mơ hồ cảm giác được thế công của bọn chúng có phần chậm lại. Cảm giác đó, giống như là…
Giọng nói của nàng chậm rãi nhỏ đi, Ngọc Lung nhìn nàng có chút kinh ngạc nói:
- Như là cái gì?
Ngọc Lâm im lặng trong chốc lát, nói khẽ:
- Những con quỷ vật đáng sợ kia giống như muốn đem chúng ta đuổi về phía này.
Ngọc Lung ngơ ngẩn một chút, ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì?
Ngọc Lâm chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không biết
Ngọc Lung đột nhiên cảm giác tâm thần có chút rối tung, chính nàng
cũng không rõ là cảm thấy tức giận, bất đắc dĩ hay là sợ hãi, mạnh mẽ
duỗi thẳng người, liền đem thanh đao cực lớn quơ giữa không trung một
cái, phát ra tiếng “Vèo” xé gió sắc bén.
Mà đúng lúc này, đội ngũ phía trước liền truyền tới tiếng ồn ào,
dường như Yêu tộc tiền tuyến phát hiện được cái gì đó, cũng không lâu
sao, tin tức liền truyền tới.
Hai tỷ muội Ngọc Lâm và Ngọc Lung liền nhanh đi tới chỗ tộc nhân
Thiên Thanh Xà Yêu đằng trước, hai nàng cùng một lúc phát hiện trên mặt
đất có hai cỗ thi thể đang nằm.
Đó là một cái thân thể Yêu tộc thân người đầu hổ, thi thể tiều tụy,
dường như tất cả sinh cơ đều bị vùng đất đáng sợ này cướp đi, hai mắt
kinh ngạc cùng trống rỗng nhìn lên bầu trời âm u kia, chết không nhắm
mắt.
Gió nhẹ thổi qua, rét lạnh đến thấu xương, toàn bộ đội ngũ bộ tộc
Thiên Thanh Xà Yêu liền trở nên yên tĩnh, một cái cảm giác khó nói lên
lời như dòng nước truyền khắp mỗi một góc hẻo lánh.
※※※
Con hồ ly trắng chậm rãi chạy trên con đường nhỏ lầy lội trong khu
rừng, nhưng mỗi khi xung quanh truyền đến âm thanh hơi lớn một chút, nó
sẽ lập tức dừng bước, cẩn thận đề phòng, lắng nghe và nhìn thật kỹ về
phương hướng âm thanh truyền tới, cho đến khi xác định cái âm thanh kỳ
lạ kia chỉ là tiếng gió, tiếng mưa cùng âm thanh lá rơi, nó mới can đảm
tiếp tục chạy về phía trước.
Cứ chạy không ngừng như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, con hồ ly rốt cuộc đã nghe được tiếng suối chảy, do dự một lát liền cẩn thận
tiến đến dòng suối nhỏ này.
Phía cuối con đường nhỏ trong rừng ven bờ suối này, rừng rậm phía
trước đã không còn đường mà đi, mà ở phía đường chân trời này mưa phùng
không ngừng rơi xuống, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được thì lại không
có bóng dáng bất cứ người nào, chỉ có dòng nước trước mặt chảy xiết xuôi dòng.
Con hồ ly hết nhìn trái lại nhìn phải, gương mặt hiện lên vẻ mê muội, lúc này nó hướng con mắt về phía sau ót của mình liếc một cái, nhưng mà từ khi hút xong tinh huyết của con Hôi Ban Sơn Miêu, tiểu quỷ màu đen
kia dường như chìm vào giấc ngủ, chưa từng xuất hiện.
Hồ ly có chút nôn nóng bất an, quanh quẩn tại chỗ một lúc, vẫn chưa
quyết định được rốt cuộc nên đi về phía nào, ngược lại bắt đầu lui về
phía sau mấy bước, sau một chốc, nó xoay người, thoạt nhìn là không muốn tiến về phía trước, chuẩn bị quay về bìa rừng trước kia chờ Thẩm Thạch
quay lại.
Nhưng đúng lúc này, tại một nơi nào đó trong rừng, truyền tới một
tiếng thét lớn, liền có một mảng cây mãnh liệt dao động, có vẻ có một
trận chiến đang phát sinh. Không đến vài giây, liền có tiếng bước chân
dồn dập từ hướng bên kia dòng suối lao nhanh về phía này.
Hồ ly ngẩn người một chút, lập tức dừng bước, mà động tĩnh kia thì
càng lúc càng gần làm con hồ ly bắt đầu căng thẳng lên, hai mắt vội vàng lưu chuyển hai vòng, nó đột nhiên xoay người lại, nhìn hướng dòng suối
nhỏ kia, lập tức sải bước về phía hạ du, nơi có mấy khối đá to lớn lộ
trên mặt nước. Nó nhún người nhảy lên, dẫm trên mấy tảng đá, đi vài bước lại nhảy một cái, thoáng cái liền phóng qua dòng suối nhỏ, sau đó biến
mất vào mảng rừng mênh mông này.