Di chuyển trong phía rừng mưa không đường đi này,
cảm giác khác hẳn phía bên kia, cường độ sinh trưởng của thảm thực vật
trong rừng dường như đã nhiều gấp đôi, đập vào mắt là một màu xanh lấp
đầy mọi góc, là màu tượng trưng cho sự sống bừng bừng mà trên thực tế,
khu rừng này chính là như vậy.
Thẩm Thạch đã từng đi qua rất nhiều nơi trong những năm qua kể cả một ít lãnh thổ biên cương xa xôi, nhưng chưa bao giờ thấy một nơi nào dồi
dào sức sống như khu rừng mưa tại Sa La giới này, chỉ có một màu xanh
mượt, nước chảy khắp nơi, bùn đất thì phì nhiêu vô cùng. Nếu tiện tay
vứt một hạt giống hay cắm xuống một cành cây thì chúng đều có thể mọc
thành một gốc cổ thụ che trời.
Nhưng mà màu xanh nơi đây thật quá dày đặc, rừng mưa này hầu như mỗi
một tấc không gian đều có cành lá tham lam vươn ra chiếm lĩnh, nếu không tính những cây Tùng cao to bên ngoài, thì bên trong tràn ngập đủ loại
dây leo, bụi gai, cỏ dại hình thù kỳ quái. Kể cả một người tinh thông
nhiều loại sách như Thẩm Thạch cũng không thể nhận ra được hết.
Bời vì thực vật thật sự quá nhiều, cho nên tốc độ di chuyển cũng trở
nên chậm chạp, tựa như một người đột ngột bước vào nước biển, từng bước
tiến lên phía trước đều bị dòng nước chảy cản lại. Cứ đi như vậy một
lúc, Thẩm Thạch nhanh chóng nhíu mày, đi như vậy quá nhiều phiền hà hơn
nữa cũng rất nguy hiểm, vì không ai dám chắc là trong đám thực vật cạnh
bên mình, đột nhiên xuất hiện một Yêu thú hung ác hay côn trùng độc hại
chết người hay không. Đứng yên do dự một lát, hắn thoáng nhìn quanh bốn
phía của khu rừng xanh thẩm này, liền lập tức hướng lên trên nhìn lại.
Ở bụi cây gai thấp bé cho đến dây leo xanh lục đều treo ngang thân
đại thụ to lớn có tán cây rậm rạp với vô số lá xanh mọc tua tủa ra tứ
phía. So với mặt đất thì dường như chỗ trên cây lại có vẻ trống trải hơn chút.
Không chần chờ lâu, Thẩm Thạch rất nhanh chóng đi tới bên cạnh một
cây đại thụ, thả người nhảy lên, động tác vô cùng lão luyện chỉ chốc lát liền leo tới đỉnh cây. Đại thụ bên trong rừng mưa Sa La giới đều cực kỳ cao to, nơi cao nhất của cây này đã cách mặt đất hơn mười trượng.
Thẩm Thạch đứng trên một cành cây thô to quay đầu nhìn xuống bên dưới liền thấy phong cảnh dưới chân. Một gốc cây Tùng to lớn ở giữa, được
bao phủ bởi thảm cây xanh lá, những giọt nước ly ty sáng óng ánh trên
những phiến lá bên cạnh nhỏ xuống từng giọt tạo thành kỳ quan độc đáo
của riêng khu rừng.
Dù sao, cảm giác đứng trên cây thoải mái hơn khi đứng dưới mặt đất
rất nhiều, điều này làm cho Thẩm Thạch thầm thở dài một hơi. Thoáng phân biệt phương hướng một lát, Thẩm Thạch liền dọc theo thân cành đại thụ
trực tiếp tiến về phía Tây nơi mình muốn đi.
Phương pháp di chuyển trước mắt này dĩ nhiên không được thuận tiện
như khi đi dưới mặt đất, nhưng đối với Thẩm Thạch hôm nay mà nói, hắn đi lại như giẫm trên đất bằng, có một số nơi cành lá xa nhau một khoảng,
hắn vẫn có thể nhẹ nhàng lướt qua, nhìn thân hình của hắn chẳng khác
loài vượn cho lắm.
Chỉ là thời điểm hắn lướt qua cây đại thụ thứ sáu, dưới tán cây xanh
mượt đột nhiên có một màu xanh thẫm không có dấu hiệu nào đánh về phía
hắn
Rừng mưa lập tức vang lên tiếng gió dồn dập xen lẫn tiếng rít sắc nhọn.
Thẩm Thạch hoàn toàn không phát hiện ra thứ nhìn qua gần như không
khác gì lá xanh trong rừng cách mình không xa kia lại chính là một kẻ
địch nguy hiểm cực độ. Dưới sự bất ngờ không phòng ngự, một luồng sức
mạnh đã va thẳng ngang hông hắn, đụng hắn bay cả người ra ngoài, tiếp đó nện lên trên một nhánh cây cách đó mấy mét rồi rớt xuống bên dưới..
Trong nháy mắt, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thứ màu xanh
kia vặn vẹo cuộn mình lập tức hiện nguyên hình là con mãng xà thân hình
to lớn, hai mắt băng lãnh vô tình nhìn chằm chằm vào con mồi, sau một
lát thân rắn dâng lên đột ngột cũng theo xuống phía dưới.
- Lục Sâm Mãng.
Thẩm Thạch nhận ra kẻ địch đã tập kích mình, Nhị giai Yêu Thú, lực
lượng mạnh mẽ cùng hung hãn, ưa thích ẩn nấp nơi cành lá trong rừng cây
rậm rạp, sau đó đột ngột tấn công con mồi đi ngang qua , dùng thân hình
mạnh mẽ của mình xiết chết đối phương rồi nuốt trọn. May mắn là loài Yêu thú dù cực kỳ cường hãn nhưng lại không có độc.
Tiếng gió bén nhọn bên tai, đồng tử Thẩm Thạch chợt co rút nhanh
chóng, nhìn vào con Yêu thú đầy sát ý kia hướng mình mở miệng máu đỏ
ngầu đánh tới.
Mọi thứ tại thời điểm này dừng lại một lát, khi xem lại toàn bộ hình
ảnh, đây tựa hồ là bức tranh thường thấy nhất trong rừng mưa này.
Đột nhiên gió thổi, hai cánh tay và bàn tay hắn dường như di chuyển.
Ở phương viên vài trượng xung quanh, nước mưa long lanh trút xuống
trông như thác nước, bỗng chốc như được một lực lượng nào đó dẫn dắt,
bay múa cùng một chỗ. Biển xanh lá trên đầu, lá cây xanh mượt ở giữa,
những giọt nước kia vui vẻ mà chảy xuống, tốc độ giữa không trung tăng
nhanh vài phần, giọt này đụng giọt kia sát nhập vào nhau.
Những hạt nước dung hợp với nhau, nhảy múa vui vẻ trong gió giống như âm thanh nước chảy, nhanh chóng và mãnh liệt dệt thành một màn nước kỳ
lạ xoay quanh, lượn một vòng rồi hóa lớn. Rừng mưa dường như cũng bị lay động, toàn bộ cây cối cùng đung đưa làm cho nước ầm ầm rơi xuống.
Như những cơn thủy triều, mạnh mẽ dâng lên.
Độ dày màn nước kia lập tức tăng lên, đồng thời dùng tốc độ không thể tưởng tượng được bay đến chắn trước người Thẩm Thạch. Hầu như cùng một
lúc, Lục Sâm Mãng từ không trung vọt xuống trước mặt Thẩm Thạch, một mực cắn xuống.
“Xoạt”
Một tiếng kì lạ vang lên, miệng và đầu con Lục Sâm Mãng đập trên màn
nước óng sánh trong suốt này liền bị văng về phía sau, một tiếng thét
chói tai phát ra từ miệng nó đồng thời toàn bộ cơ thể cũng lệch về bên
cạnh một tí, liền nặng nề rớt xuống.
Thân thể Thẩm Thạch cũng rơi xuống cùng lúc, nhưng sắc mặc của hắn
mười phần tỉnh táo cùng trấn định, hai mắt chưa hề rời khỏi con Lục Sâm
Mãng kia một phút nào. Sau khi màn nước ngăn cản được công kích của Lục
Sâm Mãng, trong lúc rơi về sau được tầm vài thước, hắn đột nhiên vươn
tay, nắm được một dây leo thô tô đang rũ xuống, thân hình lập tức trì
trệ, đung đưa giữa không trung.
Ở bên hướng đại thụ, con Lục Sâm Mãng kia nặng nề ngã xuống đất tạo
ra một cái hố to. Nhưng đối với loại Yêu thú da dày thịt béo như nó mà
nói, điểm va chạm này cũng không thể tạo bất cứ thương tổn gì. Nó chậm
rãi co thân hình lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch đang cầm dây leo đong
đưa bên trên, lưỡi rắn thè re nuốt vào vài cái, sau đó quay đầu chậm rãi bò về phía bóng cây xum xuê rậm rạp xanh ngắt, rất nhanh đã biến mất
không thấy bóng dáng.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào con Lục Sâm Mãng kia, sau khi nó rời đi một lúc mới thở dài một hơi. Loại Yêu thú này phẩm giai không cao nhưng da dày thịt béo rất là khó giết, hơn nữa nếu giết thì thu hoạch cũng
không cao, toàn thân chỉ có được cái mật rắn được xem như là một cái
linh tài Nhị phẩm, đối với những tu sĩ Nhân tộc đi thám hiểm rừng mưa
này mà nói thì như gân gà.
Thẩm Thạch cũng không muốn lãng phí thời gian cùng hơi sức trên người loại Yêu thú này, cho nên sau khi nhìn thấy Lục Sâm Mãng rời đi, hắn
liền chuẩn bị leo lên đại thụ chuẩn bị tiến về phía trước. Chỉ là lúc
này, trong khi hắn vẫn đang treo mình tại sợi dây leo phía trên, ánh mắt đã ngưng tụ nhìn về địa phương nơi Lục Sâm Mãng ngã xuống, nơi đó có
mội khối đá màu trắng.
Khối đá thoạt nhìn có vẻ cổ xưa, nhưng chất liệu lại bình thường cũng không quý hiếm, khối đá này một nửa đã chôn xuống đất nhưng chung quanh lại có dấu vết đục khoét do người làm nên.
Thẩm Thạch dừng lại nơi dây leo trong chốc lát, sau đó buông lỏng tay rơi xuống.