“Phốc” một tiếng, Thẩm Thạch đã nhảy xuống mặt đất, đất mềm kết hợp với thảm thực vật rậm rạp xung quanh, làm cho mảnh đất
nơi đây như được lót một tầng chăn lông dày, cũng khó trách vì sao con
Lục Sâm Mãng rơi xuống lại bình yên vô sự, thản nhiên bò đi.
Thoáng nhìn xung quanh, tạm thời xác định xung quanh đây không có
nguy hiểm gì, Thẩm Thạch liền đi đến nơi Lục Sâm Mãng rơi xuống khi nãy, ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Mảnh đất bị Lục Sâm Mãng to con thô kệch nện
xuống cũng không tính là lớn, đại khái tầm hai thước vuông. Mặt đất này
rất là ẩm ướt, có màu xám tối, ngoại trừ khí tức của đám cỏ xung quanh,
còn có thể ngửi thấy một mùi hư thối nhàn nhạt, có thể là do những lá
cây bị mục nát trong khu rừng này rơi xuống nhiều năm qua.
Bất quá lúc này ngay giữa hố đất lộ ra một góc của khối đá trắng ,
Thẩm Thạch thò tay sờ lên bên ngoài tảng đá một phát, cảm giác có chút
thô ráp, thoạt nhìn cũng không phải tài liệu trân quý gì, nhưng mà bề
mặt xung quanh tảng đá lại có vài vết chém và đục khoét, đem tảng đá đẽo thành một khối hình vuông.
Sau khi Thẩm Thạch xem xét kỹ lưỡng dấu vết thủ công do người làm
kia, bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy phần nhô ra của khối đá, tay dùng sức
lay động vài cái làm bùn đất nhè nhẹ rơi xuống, bàn tay có cảm giác
buông lỏng, Thẩm Thạch liền vận sức kéo viên đá lên, một tiếng trầm đục
vang lên liền đem tảng đá từ bên trong rút ra.
Lần đầu tiên nhìn lại, cái khối đá màu trắng này không tính quá lớn,
hơn một xích vuông, là một hòn đá vuông tương đối tinh tế, nhưng lại có
vài dấu vết ăn mòn do cắm trong bùn đất, lại có một số nơi đã bị vỡ rồi. Mặc dù như vậy, vẫn thấy được tảng đá này rõ ràng là bị người khác cố ý tạo thành hình dáng như vậy, nhưng là do ai làm, tại sao lại xuất hiện
lại còn bị chôn dưới đất nơi rừng rậm ít ai lui tới này?
Thẩm Thạch cầm hòn đá này lật qua lại vài cái, chân mày nhíu nhẹ,
trầm ngâm một lát, bỗng nhiên một lần nữa đem nó thả nằm ngang trên mặt
đất, nhưng mặt đất lúc này có chút cứng. Hắn đứng lên đi về phía sau vài bước liền nhìn lại địa điểm khi nãy, thoạt nhìn mảnh đất vừa rồi như
được đặt trên một… thềm đá?
Thẩm Thạch cau chặt mày, vô thức nhìn xung quanh, nhưng nơi tầm mắt
có thể nhìn thấy đều chỉ có một màu xanh thẩm, bùn đất hầu như đều bị
che dấu bên dưới những bóng mát của cây xanh và cỏ dại. Thẩm Thạch do dự một lát, nhưng lập tức liền cúi người xuống, thuận tay móc ra một thanh chủy thủ sắc bén từ trong Như Ý Đại, giữ im lặng, cắt những cây cỏ dại
che đậy mặt đất xung quanh.
Lưỡi dao sắc bén trong tay bay tới lui, từng bụi cỏ dại mọc lung tung bị hắn gọn gàng chém đứt rồi ném sang một bên, mặt đất rất nhanh lộ ra, thời gian ước chừng nửa chén trà, Thẩm Thạch ngừng một lát, nhẹ nhàng
nâng dao găm trong tay, trước mắt hắn là một mảng cây cỏ bị chặt cùng
bùn đất màu đen, lộ ra một góc đá trắng.
Hắn lại đào được một khối đá màu trắng, đem ra so sánh thì giống như
đúc cái cũ, ánh mắt Thẩm Thạch lộ ra vẻ hài lòng. Hai khối đá trắng hình dạng mười phần giống nhau, trước sau cách nhau ước chừng bốn thước, đều có dấu hiệu được người ta gia công. Hiển nhiên không có khả năng là do
người khác tùy ý làm rồi vứt bỏ. Trong lòng Thẩm Thạch thầm đoán được gì đó, sau một hồi suy tư, cũng không có đem cỏ dại trên mặt đất xung
quanh cắt đi, mà lại đại khái tính toán khoảng cách giữa hai khối đá
trên mặt đất, sau đó trực tiếp từ khối thứ hai tiến về phía trước sau đó bước ra bốn thước.
Chỗ đặt chân sau khi bước qua những thực vật trên đất không có cảm giác lầy lội mà ngược lại cảm thấy rất kiên cố.
Thẩm Thạch dùng chân quét cành lá xung quanh liền thấy thêm một khối đá màu trắng thứ ba.
Những chuyện tiếp theo liền trở nên đơn giản hơn nhiều, Thẩm Thạch
không hề do dự, bắt đầu dựa trên khoảng cách cố định này tìm những khối
đá trắng thần bí trong rừng mưa này. Nhìn sơ, những tảng đá trắng trong
khu rừng này một thời gian dài trước đây được người nào đó lót thành một con đường bằng đá. Chỉ sau bao năm tháng dài đăng đẳng, những chủng tộc cùng những người đó đã sớm biến mất, chỉ lưu lại những khối đá cô độc
trong rừng, bị mưa gió xói mòn.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, có
chút thời điểm, Thẩm Thạch vẫn không phát hiện mình dẫm lên tảng đá nào
sau bốn thước, nhưng mà khi mở rộng địa điểm tìm kiếm ra thì hắn vấn có
thể tìm được tại phụ cận. Hắn có thể nhìn ra được, con đường đá này thật sự không phải thẳng tắp như đã nghĩ.
Đây là một đầu đường đá quanh co khúc khuỷu kéo dài vào trong rừng rậm.
Thẩm Thạch ở trong này cứ như vậy kiên nhẫn tiến từng bước về phía
trước, nước mưa xung quanh chậm rãi rơi xuống, rừng mưa dào dạt ý xanh,
chỉ có mình hắn lẻ loi bước về trước. Có điểm kỳ lạ là ngoại trừ gặp con Lục Sâm Mãng trên tàng cây bên ngoài lúc trước thì khi đi lại trên con
đường đá này, dù đi thẳng thật lâu cũng không có gặp gỡ một loại Yêu thú thứ hai.
Trong rừng mưa nguyên thủy và âm u, tất cả đều yên lặng không một
tiếng động, Thẩm Thạch đi trên con đường đá bí mật và cổ xưa này thật
lâu, thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện con đường cổ xưa này so với
hắn tưởng tượng còn muốn dài hơn nhiều. Đại khái đi hơn nửa canh giờ,
Thẩm Thạch mới phát hiện hình như mình đã đi tới cuối con đường này.
Hai khối thềm đá trắng cuối cùng cũng thậm chí còn không có chôn
trong bùn đất mà trực tiếp lộ ra trên mặt, đặt phẳng trên đất, dường như thật lâu trước đây chúng vẫn được đặt đúng vị trí này. Sau khi Thẩm
Thạch bước lên thềm đá cuối cùng, hắn liền đứng thẳng người, ánh mắt
nhìn về phía trước.
Phía trước vẫn là một rừng mưa với thảm thực vật rậm rạp, ý xanh tùy ý trải rộng nhưng lại có một khoảng đất trống không bị những cây Tùng
chiếm lĩnh mà bị những cột đát to lớn hoặc đứng thẳng hoặc ngã ngổn
ngang lộn xộn.
Dường như toàn bộ đá đều được phủ rêu xanh, cũng có không ít dây leo
thô to quấn quanh những tảng đá , nhưng tóm lại, Thẩm Thạch vẫn có thể
nhìn ra những cột đá này dường như được sắp xếp thành một cái hình tròn, chỉ là có một vài cột đá ngã xuống, một số khác thì bị lệch sang một
bên, làm cho cái vòng tròn này không được hoàn mỹ.
Bất quá ngoại trừ những cây cột đá được rêu xanh bao phủ và dây leo
quấn quanh bên ngoài, không gian bên trong những cây cột đá này thực vật vô cùng thưa thớt tới kinh ngạc, đại khái trên mặt đất có một số cỏ dại xanh nhạt không cao, ương ngạnh nhô ra khỏi khe đá mới có thể sinh
trưởng tại trung tâm vòng tròn này.
Ánh mắt Thẩm Thạc rơi trên những cột đá này, sau khi nhìn kỹ một đám, rất nhanh đoán được, những cột đá này cũng đều do người gia công chế
thành, vận chuyển tới đây.
Như vậy những người chế tạo con đường và những cây cột này rốt cuộc
là ai, chẳng lẽ là những “người rừng” trong truyền thuyết? Hay là người
nào khác?
Mà bọn họ đem những cột đá này tới đây có ngụ ý gì?
Thẩm Thạch nhìn lên những cây cột đá mang nét cổ xưa cùng hoang vu
này, lâm vào trầm tư, một lát sau hắn nhíu mày, sau đó bước về phía
trước một bước, tiến về trung tâm vòng cột này.