- Ma quỷ? Câu nãy nghĩa là sao?
Người mở miệng hỏi là Tôn Minh Dương đứng cạnh Hoài Viễn chân nhân.
Ngoại trừ lão thì trên mặt những người xung quanh đều lộ ra sự kinh
ngạc, hiển nhiên đối với chuyện này, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Nguyên Phong Đường đáp:
- Theo như lời khai của mấy tên Yêu tộc, thời gian trước, bên trong
Yêu giới xuất hiện vô số quỷ vật cực kỳ hung mãnh. Bọn chúng giống như
thủy triều tràn ngập khắp nơi, tất cả bộ tộc lớn nhỏ của Yêu tộc đều
phải chịu ảnh hưởng của kiếp nạn này. Rất nhiều bộ tộc nhỏ bị diệt tộc,
bộ tộc có thực lực mạnh một chút thì bị tổn thương nguyên khí, phải
nhanh chóng di chuyển để né tranh.
Nói đến đây, Nguyên Phong Đường thoáng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đúng lúc này, bên trong Yêu giới, đột nhiên có người phát hiện khí
Âm Sát ở Phi Hồng giới hoàn toàn biến mất. Tuy ở Phi Hồng giới có hoàn
cảnh khắc nghiệt nhưng vẫn có thể cố gắng đi được. Vì vậy, dưới áp lực
của đại quân quỷ vật đông đúc, có không ít bộ tộc bị ép buộc phải trốn
sang Phi Hồng giới, sau đó tìm đường đến Nhân giới của chúng ta.
Nghe xong, mọi người đều cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, không
ai có thể tưởng tượng được Yêu tộc đã sa sút đến hoàn cảnh quẫn bách như vậy. Xem ra, với tình hình này, có lẽ không cần Nhân tộc động thủ thì
toàn bộ Yêu tộc ở Yêu giới sẽ bị quỷ vật tiêu diệt. Năm xưa, Yêu tộc
từng là tộc cường thịnh nhất, khống chế hoàn toàn các giới ở Hồng Mông,
nhưng hôm nay lại phải đối mặt với tình huống như vậy, dù Yêu tộc là kẻ
thù lớn nhất của Nhân tộc nhưng cũng khiến cho người nghe cảm thán không thôi.
Thiên Khổ Thượng Nhân chắp tay trước ngực, thấp giọng niệm một câu a
di đà phật rồi im lặng. Nam Cung Lỗi đứng cạnh thượng nhân trầm ngâm một lát, sau đó nói với Nguyên Phong Đường:
- Nguyên huynh, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng một chút.
Nguyên Phong Đường gật đầu đáp:
- Quả thực cần như vậy.
Nói xong, lão xoay người phất tay, lệnh đệ tử Nguyên Thủy môn lui về
phía sau. Rất nhanh, Thiên Khổ Thượng Nhân và Nam Cung Lỗi cũng làm như
vậy. Hoài Viễn chân nhân thấy thế cũng xoay người, thấp giọng nói với
đám người Lăng Tiêu tông:
- Mọi người quay về nghỉ ngơi trước, ta và mấy vị Chưởng môn thương nghị một lúc.
Tất nhiên không ai phản đối, mọi người đều vâng lời lui ra phía sau.
Sau khi Thẩm Thạch lui ra, ánh mắt hắn liếc qua căn lều có bốn vị Chưởng giáo đang thương nghị, ngưng mắt nhìn một chút rồi đi sau lưng sư phụ
Bồ lão đầu, theo đám người Lăng Tiêu tông. Vừa mới chuẩn bị bước đi,
Thẩm Thạch liền nghe Bồ lão đầu đứng bên cạnh hỏi nhỏ:
- Thạch đầu, con thấy chuyện này thế nào?
Thẩm Thạch nhíu mày, sau đó nhìn thoáng qua xung quanh, thấy gần đó không có ai chú ý đến mình mới hỏi khẽ:
- Sư phụ, người hỏi con chuyện gì thế?
Bồ lão đầu đáp:
- Chuyện ma quỷ ở Yêu giới.
Thẩm Thạch trầm mặc một lúc, đáp:
- Theo đệ tử thấy, chuyện ma quỷ ở Yêu giới có phần cổ quái. Nếu có
thể được, con cảm thấy tốt nhất chúng ta không nên đơn giản đi qua đó.
Bồ lão đầu lắc đầu, nói:
- Không được, lần này nhất định phải đi Yêu giới.
Thẩm Thạch ngơ ngác hỏi:
- Vì sao thế ạ?
Bồ lão đầu nhìn hắn một cái, thở dài nói:
- Tứ chính danh môn chúng ta đều là dòng dõi của Lục Thánh Nhân tộc, chuyện này ngươi phải hiểu.
- Dạ.
- Vì vậy, nghiệp lớn của tiền nhân chưa thành, Tứ chính danh môn há
có thể quên đạo lý này? Một vạn năm qua, Tứ chính danh môn thống lĩnh
Nhân tộc, được tôn sùng vô cùng, hưởng thụ vô số vinh hoa. Bây giờ, cánh cổng đi qua Phi Hồng giới đã mở, Tứ chính danh môn chúng ta há có thể
lui mà không tiến? Nếu thật sự là vậy, đám con cháu chúng ta quả phải
cảm thấy hổ thẹn với tiền nhân, sau này chết đi cũng không có mặt mũi
nào gặp lịch đại tổ tiên tông môn.
Bồ lão đầu nói đến đây, khẽ nhếch miệng cười một cái, sắc mặt lộ vẻ ngạo khí, nói tiếp:
- Thạch đầu, con cũng là đệ tử của Lăng Tiêu tông, có một chuyện con
phải ghi nhớ trong lòng: đây là nghiệp lớn của Tứ chính danh môn, bình
thường trong mỗi tông môn đều có thể có chút xích mích, nhưng bây giờ
Phi Hồng giới lần nữa được mở ra, là lúc hai tộc Nhân - Yêu tiếp tục
xung đột. Về tình về lý, Tứ chính danh môn chúng ta có trách nhiệm bảo
vệ Nhân tộc, phải dũng cảm tiến lên mới không phụ hy vọng của thiên hạ.
Cũng chỉ có như vậy, Nhân tộc chúng ta xuất ra lực lượng tinh nhuệ mới
không để Yêu tộc có cơ hội quật khởi, vận mệnh bi thảm như thời Thiên
Yêu Vương Đình.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, đáp:
- Dạ, đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử đã hiểu.
Bồ lão đầu vỗ vai hắn, mặt cười vui mừng. Có điều sau đó mặt lão lộ nét giảo hoạt, lần nữa hạ thấp giọng, nói:
- Lại nói tiếp, bây giờ là lúc Yêu tộc sa sút, có lẽ là thời điểm Yêu tộc yếu nhất trong vài vạn năm qua. Nếu không thừa cơ hội này đánh tới, chẳng lẽ để bọn chúng có cơ hội nghỉ ngơi, lấy lại sức? Hơn nữa… một
lần hành động lại tiêu diệt hoàn toàn đại địch, công tích này có thể so
sánh với các bậc thánh hiền ngày xưa. Mấy vị đại nhân bọn họ, làm sao có thể đơn giản bỏ qua cho được?
Thẩm Thạch im lặng, một lát sau mới nói:
- Thì ra là vậy, vẫn là đệ tử suy nghĩ nông cạn.
Bồ lão đầu cười xòa, lại khôi phục bộ dạng bất cần đời, nói:
- Cái gì mà suy nghĩ nông cạn, chuyện này vốn dĩ là thế, bất quá đạo
hạnh của con còn thấp, không đứng ở vị trí trên cao như các Nguyên Đan
chân chân nên tự nhiên không nhìn ra được.
Thẩm Thạch cũng cười cười, nói:
- Sư phụ, những lời người nói, con đều đã hiểu, chỉ là trong lòng đệ
tử có một suy nghĩ, không biết… không biết có nên nói hay không?
- Con nói nghe thử.
- Tứ chính danh môn chắc chắn phải đi Yêu giới, đệ tử nghĩ hay là
trước tiên chúng ta ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức. Dù sao cũng vừa mới tru diệt tộc Thanh Xà, nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng là điều bình thường.
Tranh thủ thời gian này đem tin tức này truyền đi khắp thiên hạ, đồng
thời nói rõ tình hình Yêu tộc ở Yêu giới cho mọi người biết. Thứ nhất,
để cho người trong thiên hạ hiểu rõ mọi chuyện, có sự chuẩn bị. Còn thứ
hai… Yêu giới là một đại giới, rộng gần bằng với Hồng Mông chủ giới, ở
đó có vô số thiên tài địa bảo, trong tình hình hỗn loạn như lúc này, tất nhiên sẽ có rất nhiều tán tu muốn đục nước béo cò tiến về Yêu giới.
Bồ lão đầu chớp mắt nhìn Thẩm Thạch, nói:
- Ý của con là để những tán tu kia dò đường cho chúng ta?
Thẩm Thạch đáp:
- Quả thực con có ý đó, nhưng không chỉ như vậy. Sư phụ, thứ lỗi cho
con nói thẳng, ở Yêu giới, quỷ vật phải đông như thủy triều thì mới có
thể ép toàn bộ Yêu tộc đến tuyệt cảnh như thế, thậm chí còn không ngại
đi qua Nhân giới, chuyện này nhất định không thể xem thường. Có lẽ đối
với đạo hạnh của các vị Nguyên Đan, thực lực của quỷ vật có cường hãn
thì cũng không đáng kể, nhưng về số lượng thì quả thực chúng đông đến
đáng sợ. Có vậy thì mới khiến Yêu tộc không thể chống lại. Về phía Tứ
chính danh môn chúng ta, tuy lực lượng đều là tinh nhuệ, thực lực quả
thực rất mạnh, phóng mắt khắp cõi Hồng Mông thì có thể nói là đánh đâu
thắng đó nhưng về số lượng thì so với quỷ vật có lẽ kém hơn rất nhiều.
Bồ lão đầu vừa nghe vừa liên tiếp gật đầu, mắt lão sáng lên, nói:
- Lời này của con quả thực có lý.
Thẩm Thạch cười nói:
- Thiên hạ ngày nay, Nhân tộc chúng ta đúng là đang thời điểm cực
thịnh, tu sĩ luuyện đạo nhiều vô số kể, tán tu trải rộng khắp thiên hạ.
Nếu cần tính kế sách, chỉ nói về số lượng tu sĩ, chỉ sợ Nhân tộc chúng
ta còn đông hơn đám quỷ vật kia nhiều. Chỉ cần chúng ta mở đường, dẫn
tán tu tiến vào Yêu giới: thứ nhất, bọn họ có thể tìm được cơ duyên; thứ hai, dù là gặp Yêu tộc hay quỷ vật thì bọn họ cũng không có khả năng
đào ngũ đầu hàng, gặp kẻ địch chỉ có một đường dốc sức chiến đấu. Chỉ
cần tu sĩ Nhân tộc qua Yêu giới đủ nhiều, bọn họ đi ngăn cản số quỷ vật
cấp thấp, còn Tứ chính danh môn chúng ta đi tìm thủ lĩnh của đám quỷ
vật. Nếu đúng với tính toán thì sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn,
như vậy Nhân tộc chúng ta đã ở vào thế bất bại rồi.
Bồ lão đầu liên tục gật đầu, vỗ tay cười nói:
- Xú tiểu tử, con đã bỏ hết ruột gan suy nghĩ nhiều rồi. Có điều ý
kiến này quả thật không tệ, đi đi, ta dẫn con đi tìm Chưởng giáo sư
huynh, nói rõ cho huynh ấy biết.
Nói xong liền không chậm trễ, lão lập tức kéo Thẩm Thạch đến chỗ thương nghị của bốn vị Chưởng giáo ở căn lều phía trước.
==========
Thạch cùng Bồ lão luận đàm
Tán tu nhân tộc dùng làm tiên phong
Mưu sâu kế hiểm bên trong
Dù là Tào Tháo đừng mong được bằng