Đại chưởng môn Tứ chính bốn đại danh môn đứng nói
chuyện với nhau, thần tình bình tĩnh lạnh nhạt thật khó có thể tưởng
được mấy người này tùy ý có thể đại khái quyết định được sinh tử tồn
vong của bao con người. Bồ lão đầu dẫn Thẩm Thạch đi tới liền bị bốn vị
chưởng môn nhận ra. Hoài Viễn Chân Nhân quay sang nhìn qua bên này, sau
đó hướng ba vị lão hữu cười cười cáo biệt. Quay bước hướng sang Bồ lão
đầu cùng Thẩm Thạch, hỏi:
"Có việc gì thế?"
Bồ lão gật đầu một cái định mở miệng nói nhưng sắc mặt khẽ động quay qua Thẩm Thạch nói: "Ngươi hãy nói với Sư bá đi."
Thẩm Thạch có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Hắn đem những lời vừa nói với Bồ lão đầu thuật lại một lần nữa cho Hoài Viên Chân
Nhân nghe. Ban đầu trên mặt người còn điểm nụ cười nhưng dần dần về sau
đã biến mất, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, tuy nhiên cũng không có
biểu hiện tức giận hay vẻ mặt nổi nóng nào.
Ông cứ như vậy mà nghe Thẩm Thạch nói hết những suy nghĩ trong hắn
lúc trước. Hoài Viễn Chân Nhân trầm mặc một hồi nhưng là liếc sang Bồ
lão đầu hỏi: "Việc này là do ngươi nghĩ ra được khi hai sư trò nói
chuyện phiếm hay sao? "
Bồ lão đầu khoa tay nói: "Đúng là Thạch Đầu tự nghĩ ra đấy, ta nghe
xong cũng thấy có vài phần đạo lý. Tứ Chính danh môn chúng ta mang theo
nghìn người quả nhiên thực lực rất mạnh, nhưng nếu là gặp vô số cơn sóng Quỷ Vật thì thực là có phần khó giải quyết. Cho nên ta mang Thạch Đầu
đến đây nói rõ đầu đuôi cho huynh biết, huynh cảm thấy việc này thế
nào?"
Hoài Viễn Chân Nhân đưa mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Thạch hồi lâu nhưng
vẫn trầm mặc không nói. Đương lúc Thẩm Thạch có chút không được tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nghe một hồi tiếng bước chân truyền
đến. Trong ba vị chưởng môn đi tới, Nguyên Phong Đường Chân Nhân liếc
nhìn Bồ lão đầu cùng Thẩm Thạch, đại khái là nhận ra hai người này. Y
khẽ vuốt cằm ý bảo hai người lui về sau rồi hướng Hoài Viễn Chân Nhân
hỏi:
"Hoài Viễn đạo huynh, ba nhà chúng ta đã bố trí xong. Ngay hôm đó sẽ
có người đi thông báo cho thiên hạ, bên này ngươi thế nào rồi?"
Hoài Viễn Chân Nhân gật đầu nói: "Ta lập tức đi bố trí nhân thủ,
thông báo cho thủ hạ khắp nơi trong tông môn cùng các thế gia phụ thuộc, hết thảy nói rõ tình hình thực tế là được."
Nam Cung Lỗi bên cạnh vuốt râu mỉm cười tiếp lời: "Chính phải nên như thế, cái mà người ta gọi là, Tứ Chính danh môn quang minh chính đại, đã dũng cảm đứng ra vì đại cục của nhân tộc thì hết thảy không cần phải
giấu diếm điều gì. "
Trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên nhảy dựng, giương mắt nhìn ngạc
nhiên. Bồ lão đầu bên cạnh tựa hồ cũng đã hiểu ra điều gì, thần sắc trên mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Hoài Viễn Chân Nhân nhàn nhạt liếc
bọn hắn rồi hướng Nguyên Phong Đường nói: "Yêu tộc ám nhược, xem ra hôm
nay đã không còn quan trọng, thế nhưng chuyện quỷ tộc trong Yêu Giới thì thế nào đây?"
Nguyên Phong Đường trầm ngâm giây lát, bảo: "Phàm là chúng ta đều
biết khi thông báo cho Thiên Hạ về việc trong Yêu giới có nguy hiểm dữ
dội hẳn nhân tâm đều sẽ có suy tính. Người có đạo hạnh thấp kém tính
tình mềm yếu tự nhiên sẽ cuống cuồng né tránh, nhưng người cứng cỏi
cường hãn, đạo tâm kiên định cũng vô số, nên đi thì tự nhiên sẽ đi. Yêu
giới lớn như vậy, Tứ Chính danh môn thật sự đâu có khả năng độc chiếm.
Việc này bất quá là tiêu diệt Yêu Tộc, thống nhất Hồng Mông mà thôi. Về
phần Thiên Tài Địa Bảo thì tự nhiên là dành cho người có duyên."
Hoài Viễn Chân Nhân vuốt cằm đồng tình: "Vốn nên như thế."
Dứt lời bốn vị chưởng môn nhìn nhau cười rồi liền chia tay. Hoài Viễn Chân Nhân dẫn Bồ lão đầu và Thẩm Thạch đi về. Thẩm Thạch dọc đường trầm mặc không nói. Hoài Viễn Chân Nhân nhìn sơ qua hắn hỏi:
"Làm sao vậy, trong thâm tâm đang suy nghĩ điều gì đó?"
Thẩm Thạch thở dài thành thật trả lời: "Đệ tử trong lòng quả thật hổ
thẹn, nhớ tới ngày xưa lúc còn thiếu thời được gia phụ đã từng dạy bảo.
Hôm nay nghĩ đến quả là lời lẽ vô cùng chí lý, lệnh đệ tử vô cùng xấu
hổ."
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ nhướng mày hỏi: "A, lệnh tôn đã nói những gì?"
"Gia phụ ngày xưa vẫn dặn dò đệ tử phải luôn khiêm tốn, từng nói anh
kiệt thiên hạ vô số, sẽ có người hơn ngươi, lại càng không thể khinh
thường anh hùng thiên hạ. Hôm nay quả nhiên lại lần nữa xác minh cho
điều ấy, đệ tử chỉ là nhạy bén ngẫu nhiên nghĩ ra được kế sách, thế
nhưng trong mắt các vị tôn tưởng bất quá cũng chỉ là hạ bút thành văn mà thôi, ngay từ ban đầu đã an bài thỏa đáng. Bởi vậy có thể thấy được
cuối cùng đệ tử cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
Hoài Viễn Chân Nhân nở nụ cười, thần sắc thoạt nhìn có chút ôn hòa:
"Việc đó cũng không hẳn như vậy, lệnh tôn hiểu rõ tình đời, tài trí hơn
người, cũng khó trách đã dạy được một đứa con trai như ngươi." Ông hơi
dừng một chút, liếc qua Thẩm Thạch rồi lại tiếp: "Ngươi cũng rất khá, về sau tiền đồ vô lượng, càng nên quý trọng a."
Thẩm Thạch vội vã cúi đầu cung kính : "Thật Đúng, đa tạ sư bá đã chiếu cố"
Hoài Viễn Chân Nhân không hề nói gì bước thẳng về phía trước. Bồ lão
đầu bước tới hơi kéo Thẩm Thạch một cái rồi cùng đi phía sau. Được vài
bước chợt Thẩm Thạch lại nhớ tới một chuyện, nhưng lại không dám quấy
rầy Hoài Viễn Chân Nhân nên quay sang nói khẽ với Bồ lão đầu: "Sư Phụ,
người cho ta hỏi chuyện này."
Bồ lão đầu hỏi lại: "Ân, cái gì?"
Thẩm Thạch hơi do dự nói: "Lần này chúng ta dồn hết quân tinh nhuệ
tiến vào yêu giới cốt yếu là để đại chiến với Yêu Tộc, nhưng để lại Hồng Mông giới bên này thiếu phòng vệ. Nếu số ít Yêu Tộc sót lại biết được
tin này có khi nào sẽ xảy ra dị động hay không? Đặc biệt là tại Thanh
Ngư Đảo còn có một chi Hồng Bạng yêu tộc, bọn họ đã cùng Lăng Tiêu Tông
chúng ta làm bạn hòa thuận nhiều năm, nếu như ngày sau nhân yêu lại xảy
ra đại chiến lần nữa không biết chúng ta sẽ đối xử thế nào với Hồng Bạng nhất tộc đây? "
Bồ lão đầu thoáng suy nghĩ rồi nói: "Việc này không có gì hệ trọng, không cần phải suy nghĩ nhiều."
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, ánh mắt chớp động khẽ gật đầu.
Mà lúc này Hoài Viễn Chân Nhân đi phía trước bọn họ trên mặt chỉ hiện lên một tia cười thản nhiên, cử chỉ thong dong tiêu sái, chậm rãi đi
vào trong khu vực Lăng Tiêu Tông gọi ra một đám môn nhân đệ tử. Ông lưu
loát ra lệnh liên tục, ngay sau đó nguyên một đám thân ảnh ngự từng đạo
kiếm quang phóng vút lên bầu trời Vũ Khư hướng về phương xa vun vút lao
đi.
Mặt khác tình huống ở ba đại môn phái kia cũng xảy ra tương tự.
Sau đó mấy ngày, khắp thiên hạ nhất thời chấn động về tin tức Phi
Hồng Giới lại lần nữa thông suốt, lại lần nữa hai đại tộc nhân yêu chạm
mặt nhau; cùng với đó là tin tức Yêu Tộc suy vi bị Quỷ Tộc hoành hành
khắp nơi. Điều này lập tức thu hút vô số ánh mắt tụ lại tòa Thượng Cổ
Truyền Tống pháp trận đã bị bỏ quên vạn năm trong Sa La giới kia.
Kim Hồng Sơn, Hải Châu, Lăng Tiêu Tông, bên trên Thanh Ngư Đảo.
Những đệ tử trẻ tuổi vừa bái nhập Lăng Tiêu Tông không lâu vẫn còn
đang mải mê tu luyện trên tòa đảo này. Bọn họ cũng như bao tiền bối đi
trước ôm ấp một ước mơ sẽ có một ngày bước lên tòa Kim Hồng Sơn nguy nga cao ngất này mà chăm chỉ tu luyện không ngừng. Ở một khoảnh bờ cát ven
biển bên kia Thanh Ngư Đảo có một thôn nhỏ yên tĩnh, nơi này là chỗ cư
trú của nhiều thế hệ Hồng Bạng nhất tộc, Hồng Bạng thôn.
Ngày bình thường thì nơi đây thập phần yên tĩnh. Trước kia đệ tử nhân tộc Lăng Tiêu Tông hầu như không lui tới nơi đây. Trên thực tế năm đó
thì Thẩm Thạch xem như là một dị số, nhưng bất quá thì hắn cũng chỉ cùng Hải Tinh bóc tôm bên ngoài, cũng ít khi đi vào trong Hồng Bạng thôn.
Thế nhưng hôm nay, tộc nhân Hồng Bạng Thôn lại có chút kinh ngạc khi
đã thấy từ xa chỗ cửa thôn có một nhân ảnh khoát trang phục Lăng Tiêu
Tông* đệ tử đi vào.
* nguyên văn cha Tiêu Đỉnh viết là Thanh Vân Môn các bác ợ. Hắn đang tơ tưởng. Haha
Hắn không hề nói chuyện với bất kỳ tộc nhân nào. Dường như trong mắt
hắn không hề để ý đến những tộc nhân này, chẳng qua là thản nhiên đi vào chính giữa thôn. Thoáng nhìn qua cái tượng thần đã nát vụn rồi không
nói một lời ngồi xuống một khối tượng vụn dưới đất.
Tình huống này nhìn qua có chút quái dị. Người Hồng Bạng Tộc chậm rãi vây quanh lại. Trong mắt bọn họ dĩ nhiên là tạm thời chưa có gì gọi là
sát khí, chỉ là cảm thấy hơi kinh ngạc và hơi tức giận. Cho tới nay thì
Hồng Bạng Yêu tộc cùng người Thanh Ngư đảo vẫn chung sống hòa bình. Ngày bình thường thì các đệ tử cũng không muốn quấy rầy đến những người tộc
này, xem như cũng là cho một Tộc Yêu ăn nhờ ở đậu một chút ít mặt mũi.
Chẳng qua là ngày hôm nay nam tử này lại để lộ những hành động vô lễ dị thường, mơ hồ mà làm người ta có chút cảm giác bất an.
Người Hồng Bạng yêu tộc chờ đợi một hồi dường như cảm giác nam tử này không có ý muốn mở miệng liền nhịn không được lớn tiếng hỏi:
"Này, ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện bên trong thôn của chúng ta,
chẳng lẽ ngươi không biết ngày thường đệ tử trên đảo cũng không hề lui
tới nơi đây sao?"
Nam tử ngồi trên khối tượng thần chậm rãi quét mắt bốn phía. Một lát
sau y bỗng nhiên cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn nói:
"Ta là người canh cửa Lăng Tiêu Tông, sang canh giữ nơi đây đấy. "
"Cái gì là người giữ cửa, là để trông coi hay sao?"
Nguyên đám người Hồng Bạng Yêu Tộc nhìn mặt nhau, hoàn toàn nghe
không hiểu nổi ý tứ của nam tử này là gì. Vì vậy có không ít thanh niên
đã mở miệng la mắng ầm ĩ. Những người lớn tuổi hơn chút thì cẩn thận
liền hướng hắn hỏi thăm danh tự lai lịch. Thăm dò xem hắn có phải thật
sự là đệ tử Lăng Tiêu Tông đang tu hành trên Thanh Ngư đảo hay không.
Nam tử kia mỉm cười. Hàm răng trắng có chút chướng mắt lại chợt sáng lên một cái, cười nói:
"Tên của ta? Ta tên Bách Lý Tuyệt."