Hơn một ngàn người của Tứ Chính danh môn thủy chung dầm mưa trong Sa
La Giới rất nhanh chóng đã ổn định. Dù sao với một lực lượng khổng lồ
như vậy, chỉ với một số lượng lớn lão nhân thành tinh Nguyên Đan Chân
Nhân cũng đủ dọa chết người, ảnh hưởng của ngoại cảnh lên bọn họ tuyệt
không thể giống một nhóm mạo hiểm giả được.
Rất nhanh liền có thể thấy được tại sao Tứ Chính danh môn trải qua
vạn năm vẫn thủy chung sừng sững trên đỉnh phong của Nhân tộc Tu Chân
giới.
Đệ tử tứ đại môn phái sau khi tiêu diệt Thanh Xà tộc, rất nhanh chóng đã khống chế hai địa phương quan trọng nhất trong Vũ Lâm -Vũ Khư và tòa Thượng cổ Truyền Tống trận. Sau đó mấy vị Chương giáo chân nhân thương
nghị rồi liền động viên đám đệ tử đi làm một chuyện: mở đường.
Do hoàn cảnh bên trong Sa La Giới, nơi đây mưa gió quanh năm, tràn
đầy sinh cơ xanh biếc khắp nơi, mà trong Vũ Lâm lại càng thai nghén ra
vô số thiên kì bách quái động thực vật, thậm chí cả Yêu thú vô cùng
cường đại. Trước kia tu sĩ Nhân tộc tiến vào đây đã mạo hiểm không ít,
chịu nhiều đau khổ, thậm chí có người đã bỏ mạng trong rừng rậm kia. Do
vậy cho đến giờ, sâu bên trong Vũ Lâm chính là nơi khiến người ta sợ hãi không ít.
Có điều, từ khi Tứ Chính danh môn đến đây, việc này đã có cải biến lớn.
Không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản cả ngàn đệ tử danh môn, đạo hạnh cao thâm, trang bị lại tốt, thực lực quá cường đại. Sau khi
các Chưởng môn Trưởng lão ra lệnh, sâu bên trong Vũ Lâm này, dường như
liền vang lên tiếng rên rỉ sợ hãi.
Bên dưới kiếm quang ngút trời, cùng vô số linh quang Pháp bảo sắc
bén, từng mảng lớn cây rừng cứ vậy ngã xuống. Kể cả những cành gai bụi
cỏ cũng không hề may mắn thoát khỏi. Cho dù bên trên đang mưa gió ngập
trời, chỉ cần tùy tiện đi ra một hai trưởng lão Nguyên Đan cảnh, đơn
giản là dùng một cái biển lửa thiêu ra một bãi đất trống. Yêu thú trong
rừng đã sớm chạy rất xa, Vũ Lâm bên trong Sa La Giới, vốn có hung hiểm,
hôm nay dưới lực lượng tuyệt đối cường thế, liền như Thanh Xà tộc, lập
tức quân lính tan rã, không một chút lực chống cự.
Sau vẻn vẹn ba ngày, lực lượng đại quân tinh nhuệ của tu sĩ Nhân tộc nhanh chóng sáng lập một con đường bằng phẳng nối thẳng Thiên Hồng
thành đến Vũ Khư rồi thông sang Truyền tống trận…
Ý tứ truyền xuống đã rõ ràng, ai cũng hiểu con đường này có ý nghĩa
gì, chính là vì kiến tạo một con đường tắt cho tu sĩ Nhân tộc.
Sau khi sáng lập ra con đường này, đệ tử Tứ Chính danh môn liền xây
dựng cơ sở tạm thời ở phụ cận Truyền tống trận, nghỉ ngơi mấy ngày. Đồng thời dưới sự dẫn dắt của mấy vị Nguyên Đan cảnh Chân Nhân cùng Thẩm
Thạch liền phái ra một bộ phận đệ tử, dùng Truyền tống trận đi đến Phi
Hồng giới, sau đó khống chế Truyền Tống trận ở Phi Hồng giới bên kia.
Đại khái là đến ngày thứ ba, cũng có một ít tu sĩ Nhân tộc đến dòm
ngó, rất nhanh mọi người phát hiện, Tứ Chính danh môn không có ý định
ngăn cản bọn họ để một mình phát tài, vì vậy rất nhanh liền có người
tiến nhập Phi Hồng giới.
Trên đời này, Nhân tộc đông đúc hàng ức vạn, đồng dạng với đó là số
lượng khổng lồ tu sĩ, trong đó cũng không biết bao nhiêu kẻ hùng tâm
tráng chí trở thành mạo hiểm giả. Con đường tu đạo, vốn dĩ khó khăn dị
thường nhưng cũng thật hấp dẫn, chỉ cần bước chân vào tu hành, hầu như
không ai có thể ngăn cản khát vọng Trường sinh, truy cầu sức mạnh. Mà
tiếp tục tu luyện tốt hơn, tài nguyên tu luyện cũng nhất định cần phải
đủ.
Thiên hạ này vô số tu sĩ, cũng không có nhiều người từ nhỏ đã may
mắn, đại đa số trên con đường tu luyện đều khó khăn dị thường, chẳng qua cơ duyên bất đồng, nhưng nếu so về thông minh trí tuệ, cũng chưa biết
ai kém hơn ai. Đã sớm có người nhìn ra hàm nghĩa lần cử động này của Tứ
Chính danh môn, chỉ là bọn họ làm việc đường đường chính chính, lời nói
cũng đã rõ ràng. Hơn nữa trừ điều đó ra, kỳ thật càng nhiều người đã
nghĩ đến, chính là: Yêu tộc trong Yêu giới, bọn hắn tu luyện không cần
tài nguyên, hoàn toàn bất đồng so với Nhân tộc. Trên thực tế, Hồng Mông
bách tộc, Nhân tộc là chủng tộc tu luyện đặc thù nhất, không giống bất
kỳ chủng tộc nào, họ cần Linh Tinh, kể cả các loại thiên tài địa bảo mà
Nhân tộc yêu thích nhất, Yêu tộc cũng không hề có hứng thú.
Như vậy, cho đến hôm nay trải qua cả trăm triệu năm ở Yêu giới, Nhân
tộc chưa từng đi qua giới thổ rộng lớn này, trên thực tế đối với tu sĩ
Nhân tộc chính là một đại bảo khố.
Hấp dẫn như vậy, chỉ cần suy nghĩ minh bạch một chút, đều rất khó chống lại, cho dù tại Yêu giới có thể nguy hiểm đến chết.
Dưới gầm trời này, nơi đâu không nguy hiểm?
Cả đời tán tu, trừ khi hết hi vọng về ngồi lỳ trong căn nhà nhỏ bé,
chỉ cần muốn ra ngoài thám hiểm, ai không trải qua sinh tử khảo nghiệm.
Người chết vì tiền, chuyện này chẳng phải là đạo lý hiển nhiên sao?
Từ nhỏ không có thìa vàng, chỉ có một cái mạng, không liều mạng làm sao
có thu hoạch?
Thế đạo chính là như vậy.
Nội tâm mọi người đã minh bạch, người Tứ Chính danh môn đã rõ ràng, trong lòng tán tu cũng đã rõ ràng.
Trên đời này chưa từng có qua thời điểm thiên hạ đại đồng thắm thiết, chẳng qua chỉ là không tưởng mà thôi. Hơn nữa người nghĩ đến ý niệm
này, kỳ thật hơn phân nửa lại là những kẻ sinh ra trong phú quý, các
thiếu gia tiểu thư trẻ người non dạ, mang theo mộng tưởng đối với thiên
hạ thế đạo mà thôi.
Đám tán tu không có ảo tưởng, nhưng bọn họ có mộng tưởng, tha thiết
mơ ước tại Yêu giới đạt được thiên tài địa bảo, dũng mãnh tinh tiến trên tu chân giới. Cho nên khi tin tức truyền đi, sau khi Tứ Chính danh môn
tại Sa La Giới trầm mặc sáng tạo ra con đường rộng lớn kia, tu sĩ Nhân
tộc dần dần bắt đầu tụ tập lại tiến về Yêu giới.
Ban đầu cẩn thận từng li từng tí, lâu dần bắt đầu mạnh bạo, sau đó
nhân số tăng lên, sau đó mọi người hưng phấn vui mừng, người trước ngã
xuống, người sau tiến lên, ôm ấp mộng tưởng, vượt qua những đệ tử trầm
mặc của Tứ Chính danh môn, tiến nhập Phi Hồng Giới.
Một màn mới trong Hồng Mông chư giới sau vạn năm lại bắt đầu.
Mười lăm ngày sau, người của Tứ Chính danh môn cũng bắt đầu hành
động, sau một ngày tiến nhập vào Phi Hồng Giới, trước mặt hay sau lưng
bọn họ, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc ùn ùn kéo đến.
Có lẽ đó chính là sức mạnh của mộng tưởng, ai biết được, có lẽ trong
nội tâm bọn họ cũng đã nghĩ qua phải trả một cái giá rất lớn, nhưng cuối cùng vẫn là đã đến.
**********************************
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thạch một lần nữa gia nhập vào đám
đệ tử Lăng Tiêu Tông. Hoài Viễn Chân Nhân đã không còn một mực giữ hắn
bên người, như là rút cuộc đã triệt để tin tưởng hắn, mà những bằng hữu
ngày xưa rốt cuộc lại cùng hắn đứng lại với nhau.
Chẳng qua mối quan hệ hiện tại, dường như có một chút biến hóa vi diệu.
Tôn Hữu có lẽ vẫn là bằng hữu tốt nhất của Thẩm Thạch, bọn hắn thường xuyên trò chuyện cùng một chỗ, chẳng qua có thời điểm ngẫu nhiên, Tôn
Hữu sẽ ngẩn người ra như muốn hỏi Thẩm Thạch gì đó, nếu là trước kia có
lẽ hắn đã sớm nói ra, còn bây giờ hắn muốn nói lại thôi.
Chung Thanh Trúc đối với Thẩm Thạch rất ôn hòa thân cận, chẳng qua
Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy, trong ánh mắt nàng dường như nhiều hơn một
tia tâm tình phức tạp. Thẩm Thạch không biết đó là cái gì, cũng không
hiểu nội tâm Chung Thanh Trúc nghĩ gì, chẳng qua một buổi tối nào đó
tỉnh lại trong mộng, hắn chợt nhớ tới thời điểm nào đó, dường như cùng
một ánh mắt với Chung Thanh Trúc bây giờ.
Đó là thời điểm trước Vấn Thiên Bí Cảnh, khi ở Bách Sơn Giới gặp phải Thiết Dực Hắc Hạt đáng sợ, hai người cửu tử nhất sinh trở về, hắn nhớ
rõ Chung Thanh Trúc cũng lộ ra ánh mắt kỳ quái như vậy.
Đây là tại vì sao chứ?
Thẩm Thạch không hề hỏi nàng, chẳng qua vẫn gặp nhau bình thường, tựa như Chung Thanh Trúc đối với hắn cũng giống lúc trước, như là hắn cũng
chưa bao giờ ly khai Lăng Tiêu Tông.
Đoạn trí nhớ kia, hắn cũng không muốn nhớ lại.
Hơn nữa đây cũng không phải thời điểm nhớ lại chuyện cũ, bới vì sau
khi tiến vào Phi Hồng giới, bọn hắn bị hoàn cảnh ác liệt dị thường của
giới thổ nơi đây làm cho chấn kinh, xung quanh Thượng cổ truyền tống
trận đi thông Yêu giới, Nhân tộc rất nhanh phát hiện dấu vết Yêu tộc lưu lại.
Câu chuyện trong truyền thuyết Yêu giới, dường như càng ngày càng gần.
*********************
Minh tu sạn đạo mở đường
Chẳng cần ám độ Trần Thương làm gì
Trống dong cờ mở mà đi
Tộc yêu vận mệnh còn hi vọng nào?