Lục Tử Tấn mới nãy cũng đã kéo được Lục Nguyệt ra khỏi đám đông xem náo nhiệt, nay nghe thấy lời này thì vội vàng kiễng chân lên nhìn vào phía trong, quả nhiên là thấy Lục Bạch một thân áo xanh nằm dài trên mặt đất.
Lục Tử Tấn lấy làm kinh hãi, nhanh chóng đẩy đám người ra vọt vào, Lục Nguyệt cũng theo đuôi hắn chen vào phía trong.
Mọi người xem tú cầu đã không còn kích động như lúc mới bắt đầu, có lẽ là do biết có người bị thương nên theo bản năng ai nấy cũng nhẹ chân nhẹ tay hẳn, ấy vậy mà vẫn có người không cẩn thận đạp phải Lục Bạch, y nằm trên mặt đất, ôm lấy cánh tay phải đã bị người ta dẫm phải, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Lúc này, Lục Tử Tấn thế nhưng đã chen được vào, đẩy người chung quanh ra, hạ người nâng Lục Bạch dậy.
“Tử Hề, đệ thế nào?! Tử Hề!”
Lục Bạch tựa trên vai Lục Tử Tấn, chỉ cảm thấy đầu óc rối mù, giống như không khí bên trong lồng ngực ngày càng cạn kiệt, nơi tay phải vừa đau vừa xót, y mở lớn miệng, nhỏ giọng nói: “Tử Tấn, nâng đệ ra ngoài.”
Lúc này Lục Nguyệt cũng chạy vào, nghe thấy thế thì vội vàng nói: “Ca, chúng ta ra ngoài trước đi, tìm y quán, muội xem Tử Hề ca ca có chút không thích hợp.”
“Ừ, được!”
Ngay sau đó hai người liền đỡ Lục Bạch ra khỏi đám người, vừa đi ra ngoài đã bị người chặn ngang đường, một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên: “Làm sao?”
Lục Tử Tấn thấy người nọ thì kinh hỉ vạn phần, vội nói: “Tử Hề bị thương, chúng ta đang muốn đi y quán.”
Tống Cáp cúi đầu, liền thấy Lục Bạch nằm trên người Lục Tử Tấn, sắc mặt tái nhợt suy yếu vô lực, trên người cậu ta đang mặc áo khoác mình tặng, dưới tay áo xanh trắng mơ hồ hiện ra cả màu máu.
Thái dương hắn giật giật, nhìn nam tử bởi vì bị thương nên càng trở nên suy yếu, không biết nghĩ đến cái gì, kéo Lục Bạch qua, đặt y vào trong lòng mình rồi nói: “Ta dẫn cậu ta đi.”
Nói rồi cũng chẳng quản huynh muội Lục Tử Tấn có đồng ý hay không, một tay ôm Lục Bạch phi thân bay đi, mới được vài bước đã biến mất ở ngã tư đường.
Lục Tử Tấn và Lục Nguyệt liếc nhau, Lục Nguyệt hỏi: “Ca, chúng ta có đuổi theo không?”
“Ừa.....”
Lục Nguyệt: “Ừa?”
“......Không cần, tướng quân sẽ chăm sóc Tử Hề.”
Nơi này rất nhiều người, đều nhìn chằm chằm đài cao, đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến chuyện Lục Bạch là người phương nào, làm chuyện gì, qua một lát sau, mọi người bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, bắt đầu một màn tranh tú cầu mới.
Lục Bạch đi rồi, bọn Lục Tử Tấn đương nhiên chẳng chơi nữa, tùy tiện đi dạo loanh quanh trên đường rồi trở về phủ của mình, chờ tướng quân đưa Lục Bạch về.
Rừng trúc đung đưa, trên những cây trúc xinh đẹp đã dính đầy hoa tuyết, đi trong rừng, có một hai bông hoa tuyết rơi xuống theo lá trúc, có cái rơi xuống mặt đất biến dải đất đó trở nên mềm mềm xốp xốp, còn có cái chưa kịp chạm đất mà chạm người thành ra đậu cả trên người người ta.
Lục Bạch xoa xoa mặt, đụng phải một cái gì đó mềm mại trên mặt, nhẹ nhàng mở mắt ra, y chớp chớp mắt, thì ra là đang nằm trong lòng Tống Cáp, đang đi đến gian nhà trong rừng trúc phủ tướng quân.
Lại trong chốc lát, có gì đó rơi xuống mặt y, ngẩng đầu nhìn trời cao, không biết từ lúc nào trận tuyết vừa rừng đã lại rơi xuống, bay lả tả cực kỳ đẹp mắt.
Bỗng thấy hoảng hốt, nháy mắt đó, y liền chống lại hai mắt Tống Cáp mà nhìn lên bầu trời đầy tuyết trắng mà chẳng hay đôi mắt người họ ngày càng tối tăm, thâm thúy hơn.
Ý thức được mình ngẩn người, y vội đến mức giãy ra từ trong lòng Tống Cáp, đẩy người nọ ra rồi đứng nghiêm trang thẳng tắp trước mặt anh ta, nói vòng vo: “Thưa, tướng quân...”
Thần sắc Tống Cáp hơi thay đổi, một tay cầm lấy bờ vai y, trầm giọng nói: “Ngươi bị thương, đừng lộn xộn.”
Lục Bạch đảo mắt, cảm thấy cánh tay phải sao đau đớn quá, y nhớ lại chuyện xảy ra ở chỗ cướp tú cầu thì mới nhớ ra miệng vết thương đã bị người ta đap phải mấy cái.
Hít ngược vào một hơi, tay Tống Cáp di chuyển từ đầu vai đến cánh tay phải của y, nhìn vết máu trên đó, lại kéo tay trái y, mang y vội vàng đi vào bên trong.
“Phủ y* ở phía trong, trước trị thương đã.”
*thầy thuốc của phủ
Lục Bạch để mặc anh ta kéo mình vào trong tiểu viện, xuyên qua rừng trúc rồi lại xuyên qua tiểu đình viện, đi vào trong lòng, Tống Cáp để y ngồi trên giường, đoạn đứng sang một bên, hô: “Người đâu!”
Một người đàn ông trung niên xách hòm thuốc đi vào, thấy ngồi trên giường là một nam tử thì lấy làm sửng sốt, sau đó mới tiến đến trị thương.
Nhấc ống tay áo của Lục Bạch lên, bên trong là da thịt trắng nõn đến quá đáng, thế nhưng lại không có vẻ mềm mại mà nom rất nhợt nhạt. Lục Bạch cũng nhìn sang, phủ y đang sờ vết thương của y rồi băng vải lại, hơi hơi đau đớn.
Máu trên đó đã đông lại nhưng vẫn không ít nơi hãy còn đang chảy máu, Tống Cáp chỉ thấy sắc đỏ trên cánh tay trắng nõn ấy quá mức chói mắt, thị giác trùng kích khiến nội tâm hắn ngẩng ra, thoáng thất thần.
Không lâu sau, phủ y bôi thuốc thêm một lần nữa, cũng dặn không được tắm rửa để dính nước linh tinh.
Lục Bạch nhất nhất đồng ý, cảm tạ vạn phần.
Đợi phủ y đi rồi, Tống Cáp đứng cạnh đó nhìn y sửa sang lại quần áo, lại thấy y có một vết thương cũ trên tay....
Bèn hỏi: “Ngươi bị thương khi nào?”
Tay Lục Bạch dừng lại, khẽ cười nói: “Lâu rồi, chỉ là bất tằng hộ lí, cho nên mới bị thương như vậy. Chuyện ngày hôm nay, đa tạ tướng quân.” Y ngẩng đầu, tỏ vẻ biết ơn.
Tống Cáp khoát tay, “Không sao, chỉ là đi ngang qua.”
Chỉ là đi ngang qua, hắn chỉ là đi ngang qua, sau đó thấy mình bị thương, liền phát thiện tâm mang mình về tận đây để trị thương sao....Lục Bạch chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Tống Cáp, khi đó rõ ràng có Tử Tấn và tiểu muội ở đó mà sao lại giao mình cho người mới gặp có một lần.
Đúng là buồn bực quá, nhưng y cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, gật gật đầu, thành khẩn cười: “Cảm ơn tướng quân.”
“Tướng quân.”
Tống Cáp: “?”
Lục Bạch đứng dậy bái một cái rồi nói: “Hôm nay làm phiền tướng quân, thảo dân không dám ở lại lâu, xin cáo từ.”
Tống Cáp gật gật đầu, căn dặn: “Ngươi hảo hảo dưỡng thương.”
“Vâng, đa tạ tướng quân lo lắng.”
Lục Bạch cáo từ rời đi, lúc đi tới cửa bỗng nhiên bị gọi lại, phía sau có người nghi vấn, y chỉ nghe thấy một giọng nói lãnh liệt trầm tĩnh nói rằng: “Lục Tử Hề, ngươi có biết lúc ngươi nói dối sẽ có hành động gì không?”
Lục Bạch:......
“Cười đến giả tạo, ngươi cũng biết đúng không?”
Lục Bạch nhắm mắt, sau khi mở trở lại thì bên trong con người chợt lóe lên vài phần buốt giá, tựa như giọt sương rơi xuống hồ, dương quang xâm nhiễm. Y nói: “Phật dạy, thiên địa vạn vật đi qua hồng trần, chỉ tuân theo chứ đừng quá bản tâm.”
Tống Cáp cười khẽ, nhướn mày nhếch môi nói: “Phật dạy nào cơ?”
Lục Bạch đạp cửa, dường như nghi hoặc mà cau mày, rồi bỗng thoải mái, nói rằng: “Tâm Phật.”
Vừa nói xong, y bèn rời khỏi tiểu viện đi thẳng ra bên ngoài. Tống Cáp ngồi trong phòng, trong không khí vẫn còn quanh quẩn hai chữ “Tâm Phật”, như thể lôi kéo trái tim hắn, hơi hơi rung động.
Tâm Phật cái gì, bản tâm cái gì, bất quá cũng chỉ để che dấu thương thế của mình, miệng vết thương kia rõ ràng là do cứu mẫu thân mình lần trước mà thành, một tiểu thư sinh mà thôi, mảnh mai quen rồi, sao đến cái con người Lục Tử Hề này lại biến thành không phàn cường quyền, không ỷ phú quý thế này?
Thật sự đáng cười, bất quá....Tính tình cậu ta như vậy lại khiến cho Tống Cáp có cảm giác rất có phong thái lương sĩ*.
*lương sĩ: Người có năng lực, tài năng
Tống Cáp nhếch nhếch môi cười, nhớ tới bộ dáng của Lục Tử Hề trong lần đầu gặp mặt, tươi cười như vậy mới đúng là cái y nên có, lúm đồng tiền như hoa, đẹp không sao tả xiết, chỉ là, thân mình quá mức đơn bạc.