Lục Tử Hề

Chương 12: Chương 12: Xe kiệu bị cướp




Lục Bạch hồi phủ, không

nghi ngờ lại bị hai huynh muội kia trêu chọc một phen, y có chút cảm thấy không biết nói sao cho phải, đành thở dài: “Thật sự không biết các ngươi cả ngày nói nghĩ cái gì, ta với tướng quân đều là nam tử, có gì đâu mà nói?”

Lục Tử Tấn cười bất kham: “Này không phải là tướng quân đối xử với đệ quá tốt hay sao, rõ ràng hai người mới gặp nhau có đúng một lần, hắn cứ quan tâm đến đệ như vậy thì sao chúng ta có thể không nghĩ đến cái chuyện đó được, đúng không, Nguyệt nhi.”

“Đúng thế, những chuyện như vậy đều là chuyện bình thường trong quân doanh.”

Lục Bạch bóp trán: “Tiểu muội, muội là một thiếu nữ khuê các, nghe đâu ra mấy chuyện đó.”

Lục Nguyệt trỏ Lục Tử Tấn, “Ca ca kể.”

Lục Bạch trừng mắt với anh ta, Lục Tử Tấn làm động tác buông tay bất đắc dĩ nói: “Quân doanh nào chả thể, đều là một đám đại nam nhân, ở chung lâu đương nhiên sẽ không kìm lòng được, có gì đáng ngạc nhiên đâu.”

Anh ta vỗ bả vai Lục Bạch, nhe nhởn nói: “Tống tướng quân sắp sang ba mươi rồi, lần trước vài người bọn ta còn bàn xem có phải tướng quân thích nam sắc cho nên mới không thành thân hay không. Tử Hề, đệ nói xem có phải không....”

Cái giọng u u của anh ta truyền vào trong tai Lục Bạch, quan hệ vốn chẳng có gì bị nói thành có gì đó khiến cho Lục Bạch thẹn quá hóa giận, đẩy Lục Tử Tấn ra, mắng: “Nói mê sảng cái gì đó, huynh thế nhưng còn dám vọng ngôn chủ tướng, coi chừng bị hắn biết.”

Lục Tử Tấn bĩu môi hô to: “Nơi này chỉ có ta, ta nói so ra còn khuya mới bằng mấy tướng lãnh khác.”

Lúc này, Lục Nguyệt xen vào giữa bọn họ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ca ca, ca nói xem có phải tướng quân thật sự có ý với Tử Hề ca ca hay không.”

Lục Nguyệt cười hì hì, Lục Tử Tấn cười âm âm, Lục Bạch nhíu mày tức giận, “Ý cái gì mà ý, đừng nói bậy, ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi mau trở về đi.”

Dứt lời thì chạy vọt vào phòng, lúc đóng cửa còn oán hận liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái vẻ vừa bất đắc dĩ vừa thẹn thùng đó khiến hai người cười mãi không thôi.

Lục Bạch nằm trên giường giả chết nhìn trần nhà, lại nhìn ngoài cửa sổ, sau lại nhìn ống tay áo, vết máu trên tay áo vẫn còn, y lại nằm ngay đơ, rồi lại ngồi dậy đổi quần áo, gọi nha hoàn trong viên sai đi giặt sạch vết máu đi.

Như thường ngày đọc sách rồi lại lên giường nằm. Vừa lên giường y lại cảm thấy cả người cực kỳ mềm yếu, y cười nhạo một tiếng, cảm giác như thể bản thân mình ngày càng suy sút, cơ thể dần dần không được, như vậy thật không tốt, y suy nghĩ hẳn là mình nên ra ngoài một chút, rèn luyện thân thể.

Hai ngày sau, y chạy đi tìm Lục Tử Tấn rủ đi ấm trang.

Ấm trang nằm ở ngoại ô kinh thành, là một trang ôn tuyền, thuộc sở hữu của Lạc thị kinh thành, mùa đông năm nào cũng không thiên nhân gia nhà giàu đến tắm suối nước nóng. Ngày hôm qua, y nghe có người bên ngoài nhắc đến mới sinh ra ý nghĩ này, cảm giác cả người mềm yếu vô lực rất khó chịu nên y muốn tắm suối, đã thế địa thế ngoại ô cũng không tốt, tiện cho y hoạt động gân cốt.

Nghĩ xong xuôi thì y đi tìm Lục Tử Tấn liền, thế nhưng lại chẳng gặp anh ta.

Lúc về lại gặp Lục Nguyệt, hỏi ra mới biết là đi quân doanh, Lục Nguyệt vỗ ót, chỉ nhớ tới đại sự mà suýt nữa quên nói với Tử Hề.

“Tử Hề ca ca, lúc đi ca ca có nói lúc nào ca tỉnh dậy thì đi tìm ca ấy.” Lục Bạch trước đây có thói quen sáng sớm dậy đọc sách, thêm nữa là hay đi đến thư viện dạy học, đương nhiên là không thể sớm bằng các học trò, chỉ là do cơ thể y tiệm nhược, cả ngày học xong thì lên giường.

Cho nên, buổi sáng lúc Lục Tử Tấn đi y hay còn đang chơi cờ với chu công. Nghe Lục Nguyệt nói xong, y lại có chút giật mình: “Quân doanh, chỗ đó có thể tùy tiện đi sao?”

Lục Nguyệt lắc đầu ra vẻ mơ hồ: “Muội cũng không rõ nữa, thế nhưng ca ca có để kiệu lại nói Tử Hề ca ca mà dậy thì cứ lấy đó mà đi. Buổi sáng ca ca làm sao ấy, nói lung tung rồi đi mất.”

Lục Bạch gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

Lục Tử Tấn làm việc đều luôn như vậy, Lục Bạch cũng chẳng nghĩ nhiều, ra đến cửa quả nhiên là thấy một cỗ kiệu đang đỗ ngoài cửa, mà người điều khiển là tiểu tư bên người Tử Tấn.

“Mời nhị thiếu gia.”

Lục Bạch lên kiệu, nghĩ bụng không biết có chuyện gì mà lại muốn y đến quanh doanh, cái nơi ấy có phải là ai muốn vào là vào được đâu. Nhưng nghi hoặc là nghi hoặc, y cũng chẳng để trong lòng, ngồi trên kiệu lắc a lắc a, chỉ chốc lát sau, liền nằm xuống đệm mềm ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại là do bị một trận tiếng vó ngựa đánh thức. Y dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra chớp mắt mấy cái rồi xốc màn che lên, hỏi tiểu tư bên ngoài.

“Tiểu Lâm, xảy ra chuyện gì thế?”

Tiểu Lâm vừa lái xe vừa nói với ra phía sau: “Nhị thiếu gia, phía sau hình như có một lượng lớn nhân mã, bất quá không liên quan gì đến chúng ta, quân doanh hãy còn xa, thiếu gia nghỉ ngơi thêm lát nữa đi.”

Lục Bạch “ừ” một tiếng rồi để Tiểu Lâm chú ý lái xe, đoạn buông mành chuẩn bị ngủ, thuận tiện cảm khái một chút sao quân doanh lại ở xa vậy chứ, nếu không phải có Tiểu Lâm thì y hiện tại chẳng biết đây là phương nào.

Lái xe bên này là đang có ý định tiến đến quân doanh phía bắc ngoại thành kinh thành, đến khi cách xe kiệu khoảng một trăm mét, một nam tử thở dốc dồn dập nói với nữ tử bên cạnh rằng: “Vân nhi, phía trước có một cỗ kiệu, chúng ta mau qua đi.”

Nữ tử nhìn hắn kiên định gật gật đầu, sau đó hai người chạy một đường, hướng về cỗ kiệu.

Lục Bạch vẫn ngủ như trước, lúc này lại bị giật mình tỉnh lại, vừa định mở miệng gọi Tiểu Lâm thì đã cảm thấy thân mình xoay tròn một trận, trời đất đổi chỗ cho nhau, y ngồi trong kiệu bám chặt đệm giường, đầu đập phải trần một cái.

“A....”

Lục Bạch che trán, cũng không biết bên ngoài ra sao rồi, “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm!”

Y đứng lên, nhanh chóng nhìn ra ngoài xe kiệu, lại nghe thấy Tiểu Lâm bên ngoài hét lên một tiếng, sau đó cỗ kiệu ổn định trở lại, tốc độ nhanh hơn, chạy nhanh chóng về phía trước.

Ổn định rồi, Lục Bạch mới hồi thần, che trán xốc màn che lên, phía trước rõ ràng là một nam một nữ đang ngồi, đang lái xe lên núi, không biết là muốn đi nơi nào.

Lục Bạch hít một hơi, hô về phía trước: “Này! Các người là ai?!”

Nam tử phía trước rõ ràng có nghe thấy, quay đầu lại liếc mắt nhìn y một cái nhưng lại chẳng nói một lời, hắn ta quay đi rồi tiếp tục đánh xe. Tốc độ xe rất nhanh, Lục Bạch vén rèm lên, gió thổi bên ngoài khiến cho má y đau đớn khó chịu, không có cách nào, y đành phải vén mành xuống.

Chắn được gió bên ngoài, y dựa vào khe hở sa liêm để nhìn hai người bên ngoài.

Hình như bọn họ là một đôi tình nhân, nam tử dùng một tay lái xe, một tay ôm lấy eo người bên cạnh, gắt gao bảo hộ nàng, hẳn là....một đôi tình nhân rất yêu nhau.

Ngẫm lại cũng không giống người xấu, vừa rồi nam tử nọ quay đầu lại y có thể nhìn ra sự đôn hậu thành thật của người giang hồ ở anh ta, bộ dạng cao lớn khôi ngô, xem ra rất đáng tin cậy. Bất quá đây là chỉ ấn tượng đầu tiên của y thôi, nhưng hiện giờ chẳng có cách nào khác, y chẳng thể nhảy xuống khỏi kiệu được.

Đành phải ngồi im trong kiệu xem mục đích của họ thôi.

Còn có Tiểu Lâm nữa, không biết có an toàn hay không. Y cứ nghĩ, suy nghĩ lại càng đi xa, ăn lớn như vậy mà có thế cũng chẳng làm được, trong cỗ kiệu quả là ám cách, đành phải tìm một quyển sách để đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.