Lục Tử Tấn đặt Lục Bạch lên giường, phân phó người nấu canh giải rượu sau đó ngồi an vị trên giường, nhìn tiểu đệ rồi nói: “Tử Hề ơi Tử Hề, đệ cũng quá vô dụng đi, sao mới uống có một chén mà đã say rồi. Không phải đệ rất kính ngưỡng tướng quân hay sao, mới gặp lần đầu mà đã thế, để ta xem lúc tỉnh rượu đệ có hối hận hay không!”
Lục Bạch đúng thật là hối hận.
Hôm sau, y ngủ tròn một ngày mới tỉnh dậy, vừa tỉnh đã nghe Lục Tử Tấn nói với mình rằng.
“Đệ nói đệ xem, cố tình say trong lúc kính rượu tướng quân, đây là cơ hội lớn cỡ nào a.”
Lục Bạch có chút bất đắc dĩ, bộ dạng phục tùng buông mắt xuống: “Cơ hội gì cơ.”
“Cơ hội gặp thần tượng chứ gì.” Lục Tử Tấn nói đến là hợp lí.
Lục Bạch lắc lắc đầu: “Thần tượng là để học chứ không phải để gặp, lại nói huynh, không phải cả ngày hôm nay phải ở trong quân doanh sao?”
Lục Tử Tấn bĩu môi: “Tướng quân lúc ở trong quân doanh không giống bộ dáng bình thường đâu.”
“Không giống thế nào.”
“Lúc ở trong quân doanh, tướng quân tựa như thần trong lòng tụi ta, có được sự tôn kính cao nhất, là ngọn đèn chỉ hướng cho chúng ta, là mục tiêu để chúng ta phấn đấu. Mà ngày thường, tướng quân chỉ tựa như một vị bằng hữu bình thường, không hề tự cao tự đại.”
Lục Bạch kinh ngạc: “Tốt như vậy thật sao.”
“Đương nhiên rồi, sau này đệ sẽ biết.” Lục Tử Tấn hừ một tiếng.
Lạc thú lớn nhất của Lục Tử Tấn mấy ngày này là làm tổ ở chỗ Lục Bạch, kể cho y nghe về sự tích anh dũng của đại tướng quân, ba ngày sau thọ yến, Lục Bạch đang ngồi đọc sách trong sân thì nhận được một phong thiệp mời.
Khiến y rất chi là nghi hoặc.
Lúc Tử Tấn đến thì Lục Bạch đang ngẩn người, hắn vội chạy vào, nhanh như chớp đoạt lấy phong thiệp trên tay y, giơ trước mắt nhìn.
Sau khi xem xong thì hắn so ra còn ngẩn ngơ hơn cả Lục Bạch, hai mắt mở lớn lớn, vọt đến trước mặt Lục bạch hỏi: “Tử Hề, đệ ám thông khúc khoản* với tướng quân từ bao giờ?”
Lục Bạch nghe thế thì bực mình: “Ám thông khúc khoản cái gì chứ, nói hưu nói vượn.”
*hiểu nôm na là làm chuyện mờ ám.
Lục Tử Tấn tựa hồ cũng hiểu là mình dùng từ chưa tốt, lắp bắp hỏi thêm: “Kia, ta nói nhầm, các ngươi ám độ trần thương** từ bao giờ!”
**Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
Lục Bạch lại càng thêm quẫn bách, giận cũng không phải mà mắng cũng chẳng được, ra vẻ tức giận bằng ánh mắt thì y lại chẳng làm được.
Lục Bạch thở dài, giật lấy tờ thiệp để xem, nói thêm: “Đệ chưa từng qua lại với Tống tướng quân, lần này ngài ấy mời đệ, không biết là có ý gì.”
Dừng một chút, y lại hỏi: “Huynh nói xem, đệ có nên đi không?”
Lục Tử Tấn mới không nghĩ nhiều như y, thần thượng đã mời y tới tận cửa, còn không mau nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.....A, không, không mau dọn dẹp, dọn dẹp rồi qua đó mau đi, còn đứng đó làm gì?!
“Đương nhiên là muốn đi a, ngài ấy là đại tướng quân, kể cả đệ có không muốn thì có thể phản kháng được chắc?”
Lục Bạch thành thật đáp: “Không thể.”
Lục Tử Tấn vỗ đùi: “Đương nhiên, cho nên mới nói, đệ mau thu thập cho tốt đi thôi.”
Sau đó hắn nghĩ nghĩ, tựa hồ đang nghĩ xem dùng từ gì cho thích hợp, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Là la hay là ngựa thì cuối cũng cũng phải bán ra bên ngoài hết!”
Cái tay đang cầm thư của Lục Bạch run lên một chập.
“Không phải, không phải, tướng quân hẹn lúc này, ta xem xem a.....Sáng mai, được rồi, hôm nay đệ hãy theo ta ra ngoài đi, ta đi chọn giúp đệ mấy bộ quần áo.”
Mặt Lục Bạch đơ ra, “Mua quần áo làm chi?”
“Gặp tướng quân a.” Lục Tử Tấn nói đến là thản nhiên.
“Gặp tướng quân, thì mua quần áo làm gì.....”
Cuối cùng, Lục Tử Tấn vẫn chẳng thể mang Lục Bạch ra ngoài mua quần áo như nguyện được, Lục Bạch thật sự chẳng sao hiểu nổi sao hắn lại làm vậy, y cũng chẳng phải nữ nhân, chỉ đi gặp người thôi mà cũng phải mua quần áo mới.
Đương nhiên, Lục Tử Tấn bất quá chỉ là muốn y lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trước mặt thần tượng thôi mà.
Hôm sau.
Lục Bạch dậy từ sớm, chuẩn bị đáp ứng lời mời đến phủ tướng quân.
Ai ngờ mới ra khỏi phủ Thượng thư đã thấy một cỗ kiệu chờ sẵn ở đấy. Ngoài kiệu có hai tiểu tư, vừa thấy y đi ra đã vội vàng tiến đến bái nói: “Tướng quân phái chúng tiểu nhân đến đón Lục công tử vào phủ, mời công tử lên kiệu.”
Sau khi Lục Bạch ngẩn người thì cười nói “Đa tạ”, đoạn leo lên kiệu.
Có lẽ là do thời tiết gần đây có hơi lạnh nên bên trong kiệu trải đầy thảm nhung, Lục Bạch ngồi trên đó mà thoải mái đến cực điểm, không thể không cảm thán người hầu trong phủ tướng quân chu đáo quá.
Một lát sau cỗ kiệu dừng lại, tiểu tư gọi Lục Bạch xuống xe, sau đó nghênh y vào Tướng quân phủ.
Lục Bạch mắt xem tâm bất động, một đường đi theo tiểu tư vào nội viện, đầu tiên là kinh ngạc phong cảnh trong Tướng quân phủ, sau đó tiểu tư dừng lại, chỉ đường cho Lục Bạch để y tự đi.
Lục Bạch nói lời cảm tạ, nhìn xa xa. Có một cái hồ và một rừng trúc, sắc u tĩnh dù trong hay ngoài cũng thấy rõ, ngoài rừng trúc chỉ có một đường mòn, ven đường mòn có vài khóm hoa, nom rất đẹp mắt.
Lục Bạch dẫm lên đó mà đi, thong thả đi theo đường mòn.
Không ngờ trong phủ Tướng quân lại có cảnh đẹp đến nhường này, trái lại chẳng có điểm nào giống với những lời đồn phủ Tướng quân tục tằng bên ngoài.
Lục Bạch đi theo đường mòn quanh co, cuối rừng trúc có một cái sân rất phổ thông.
Toàn bộ trong viện đều yên tĩnh không một tiếng động, không có thủ vệ cũng chẳng có nha hoàng, Lục Bạch rất là nghi hoặc, sau khi y tiến vào sân thì nghe thấy có tiếng mở cửa vang lên, bình thản phóng ánh mắt qua, chỉ thấy cửa trong nội viện đã mở ra, đại tướng quân một thân hắc bào vừa vặn bước ra từ trong phòng.
Bị Tống Cáp nhìn bằng ánh mắt chăm chú, trên gương mặt góc cạnh của anh ta rõ ràng có một nụ cười hứng thú. Lục Bạch không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, tiến lên phía trước, làm một lễ thư sinh với anh ta.
“Thảo dân bái kiến tướng quân.”
Tống Cáp bước lên phía trước, tới gần Luc Bạch, thấy Lục Bạch so ra thấp hơn mình nửa cái đầu thì đành cúi xuống chào: “Ngươi là Lục Tử Hề.”
Anh ta vừa tới gần, khí thế tẫn hiển khắp người phả ra, Lục Bạch đoán rằng do anh ta thường niên chinh chiến sa trường cho nên trên người mới có lệ khí khiến người ta chùn bước.
Hơi hơi lui về phía sau, y ngẩng đầu nhìn Tống Cáp rồi đáp: “Dạ chính là thảo dân, xin hỏi tướng quân gọi thảo dân tới đây có chuyện gì thế?”
Lục Bạch hỏi không kiêu ngạo không xiểm nịnh, hai mắt Tống Cáp híp lại, thẳng người lên, nâng chân bước lướt qua người Lục Bạch, chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi thì nói: “Ngươi theo ta đến chỗ này.”
“A?” Lục Bạch nhỏ giọng thắc mắc, sau đó quay đầu thấy Tống Cáp hóa ra là đang đi ra ngoài, y nhất thời không biết trong hồ lô của vị này đựng thứ thuốc gì, nâng chân lên, cũng vội vàng đi theo.
Đi sau Tống Cáp nên ánh mắt y dừng ở bước chân người ta.
Suốt cả chặng đường, Tống Cáp chẳng nói chẳng rằng, Lục Bạch vô ý thức bĩu môi, người quen ai cũng bảo y là người không thú vị, không hiểu lòng người, nhưng xem vị tướng quân này còn chán hơn cả y đây này, nào có ai chiêu đãi khách nhân như vậy chứ.
Nghĩ đến đây, y lại thoáng sửng sốt, đúng rồi, y với tướng quân làm gì có quan hệ gì, làm gì có liên hệ chủ khách chứ.
Lục Bạch vừa đi phía sau vừa nghĩ, Tống Cáp lại cứ nghiêm trang bước đi, mang theo y từng bước từng bước xuyên qua cánh rừng, Lục Bạch thế mới biết, thì ra không chỉ có rừng trúc ít thị vệ mà cả tòa phủ Tướng quân này cũng chẳng có bao nhiêu người, rất cô quạnh.
Một lát sau, cuối cùng cũng tới một tiểu viện nom còn có nhân khí, vài nha hoàng vấn an Tống Cáp rồi liếc mắt xem tâm im lặng bỏ đi.
Tướng quân này quả nhiên nghiêm khắc, xem nhân gia nha hoàn đều e ngại như vậy, huống chi là người ngoài. Cái gọi là ba người thành hổ, nghĩ đến nhất định là người ngoài không biết nên mới tâng bốc anh ta như thế.
Lục Bạch còn đang nghĩ, Tống Cáp đã dừng bước.
Cùng lúc đó, một đám nha hoàn vây quanh một phu nhân đi từ trong viện ra, vừa nhìn thấy Lục Bạch phía sau thì hai mắt tỏa sáng, vui mừng ra mặt nói: “Lục công tử.”
Nghe thấy chất giọng quen thuộc, Lục Bạch ngẩn ngơ, vừa mới trông qua đã kinh ngạc.