Vị phu nhân đứng trong sân chính là vị Tống phu nhân được y cứu ở Phu già tự cách đây không lâu, lúc trước bà tự xưng là nhân gia nhà quan tai to mặt lớn trong kinh thành, nào ngờ chính là mẫu thân của đại tướng quân.
Lục Bạch thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, hỏi: “Tống phu nhân, là bà sao?”
Tống phu nhân cũng rất đỗi kinh ngạc, liếc nhìn nhi tử nhà mình lại thấy nó ra vẻ chẳng liên quan đến mình thì hừ một tiếng, sau đó tươi cười nói: “Lục công tử, không nghĩ lại gặp được cậu ở kinh thành, đến ngoạn du à?”
Lục Bạch lắc đầu, nói: “Trưởng bối trong nhà mừng thọ, Tử Hề đến kinh thành chúc thọ.”
Tống phu nhân hỏi Tống Cáp: “Sao con lại gặp được Lục công tử?”
Tống Cáp đứng một bên đáp lại: “Mẫu thân vẫn luôn muốn cảm tạ ân cứu mạng của Lục công tử nên con mời Lục công tử tới.”
Tống phu nhân gật đầu xác nhận.
Lại nói: “Lục công tử, nếu cậu đã đến kinh thành thì không ngại chơi thêm mấy ngày nữa để ta hảo hảo tạ cậu một phen, hiện Tống Cáp cũng đang ở kinh thành, ta sai nó dẫn cậu ra ngoài chơi, cho thỏa lòng.”
Lục Bạch sao có thể như thế, vội vàng lắc đầu nói: “Phu nhân khách khí, thảo dân sao dám làm phiền đại tướng quân. Còn nữa, cứu người vốn là chuyện nên làm, sao có thể nhận hồi báo, phu nhân chớ làm Tử Hề khó xử.”
Tống phu nhân nói: “Được rồi được rồi được rồi, ngươi là người đọc sách đương nhiên là có lí, thế thì, hôm nay ở lại phủ ta dùng bữa, xem như ta đáp tạ vậy.”
“Phu nhân, tôi......”
Tống phu nhân khoát tay, thản nhiên nói: “Được rồi, A Cáp con đi an bài mau, hôm nay không chuẩn cho Lục công tử đi.” Tống phu nhân tính toán chơi xấu.
Mặt Lục Bạch có hơi hồng lên, lại nghe tướng quân nói: “Vâng, mẫu thân.”
Sau đó anh ta chuẩn bị rời đi, xoay người lại thấy Lục Bạch hãy còn đang đứng sững người trước mặt Tống phu nhân thì húng hắng ho một tiếng, hô: “Ngươi còn không đi.”
Lục Bạch xấu hổ, hai má ửng đỏ, giật mình một cái mới nói: “Vâng, kia, phu nhân, thảo dân xin cáo lui.”
“Được, hảo hảo chơi cùng Tống Cáp, để nó dẫn cậu đi chơi nhiều một chút.”
“Dạ.”
Lục Bạch xoay người đã thấy Tống Cáp đi tít tắp đằng xa, y bèn vội vàng chạy theo.
Tống phu nhân phía sau thấy hai người rời đi thì thấp giọng mắng: “Thằng nhóc thối, ta bảo nó đi Linh Châu cảm tạ người ta mà nó không chịu, hại ta lo lắng, ai ngờ nó biết Lục công tử đến kinh thành, dám gạt cả ta.”
Nha hoàn Mộc Dương bên người cười nói: “Nhất định là tướng quân muốn cho phu nhân kinh hỉ.”
“Kinh hỉ là kinh hỉ, nhưng ngươi nhìn bộ dáng vừa rồi của nó kìa, còn làm bộ như thể không biết, thằng lỏi này, đúng thật là càng lớn càng không nghe lời, hiện tại đã sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa kiếm tức phụ cho Tống gia.”
Mộc Dương cười: “Còn sớm mà, hơn nữa, chỉ cần tướng quân hiếu thuận với phu nhân là được không phải sao, lại nói, phu nhân ngài không phải nói không lâu nữa tướng quân sẽ có nhân duyên còn gì.”
Tống phu nhân gật gật đầu, gọi Mộc Dương cùng một nha hoàn khác tên là Ánh Nguyệt đến căn dặn: “Hai người các ngươi để ý cho kĩ, tốt nhất là tìm hiểu thêm trong viện mà thằng nhóc thối hay đi, nếu phát hiện A Cáp dạo gần đây có hay qua lại với nữ tử nào thì lập tức báo cho ta biết.”
Mộc Dương và Ánh Nguyệt cúi người: “Vâng thưa phu nhân.”
Lục Bạch bên này vẫn như lúc trước, nhắm mắt theo đuôi Tống Cáp.
Thì ra anh ta mời mình vào phủ là vì muốn báo ân cứu mạng. Nào nghĩ tới, đứa con trong miệng Tống phu nhân lại chính là Tống Cáp, còn nói cái gì mà quen biết rồi sẽ thành bạn tốt ngay, y hiện tại thế nhưng lại có cảm giác hai người không thể giao hảo được đâu.
Tống Cáp đi thẳng đến lương đình vòng qua hậu viện, đi đến bên hồ. Lục Bạch cũng đã xem qua, hiện đang là tháng mười một, trong hồ không còn hoa sen, gió thổi đìu hiu, rất thanh tĩnh.
Y tỉ mỉ nhìn hồ nước, bên trong ngay cả một con cá nhỏ cũng không có, không thể có chuyện đó a, cá có ngủ đông đâu. Vì thế nên y bắt đầu dán mắt vào từng dao động trong hồ nước.
Bỗng nhiên, một cái giọng trầm thấp gọi y tỉnh lại.
Tống Cáp nhìn mặt hồ nói: “Đa tạ ngươi.”
A? Lục Bạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lưng Tống Cáp nói: “Đây là việc tôi nên làm.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“A?” Lục Bạch lại ngẩng đầu, lần này nói to hơn: “Anh nói gì cơ?”
Tống Cáp xoay người lại, nhìn y bất động, đột nhiên giơ khóe miệng lên: “Ngươi đã cứu mẫu thân ta, mẫu thân ta muốn thâm tạ, ta là một thô nhân không biết ngươi thích cái gì, ngươi cứ nói thẳng thì hơn.”
Sau lại bỏ thêm một câu: “Ngươi đừng ngại.”
Lục Bạch cười khổ liên tục trong lòng, xua xua tay nói: “Thật sự không cần đâu.”
“Ngươi.....ngại à?” Tống Cáp suy đoán.
“Không phải, là tôi thật sự không cần. Lúc ấy tình huống nguy cấp, dẫu là ai cũng ra tay cứu giúp thôi, bất quá là vừa vặn tôi thấy được. Phu nhân không để ý tôn ti luân thường chiếu cố tôi, đã là cảm tạ rồi.”
Tống Cáp vẫn chờ y nói xong, sau đó quay mặt đi, lại nhìn mặt hồ, hai người lúc này đều không nói chuyện, có chút im lặng.
Một lát sau, Tống Cáp nói: “Nếu người đã ngại thì ta đành tự chủ trương vậy.”
Lục Bạch vội nói: “Không, không cần.”
Y vừa cất lời, Tống Cáp đã cao giọng: “Người đâu --!”
Phía sau xuất hiện hai thị vệ không biết đến từ bao giờ, một người bê một cái hộp lớn trên tay, Tống Cáp lướt qua Lục Bạch đi đến chỗ họ, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong có một kiện quần áo.
Lục Bạch vẫn đứng đực phía sau nhìn Tống Cáp cầm kiện quần áo nọ đến trước mặt mình.
Anh ta nói: “Đây là thiết kế mới nhất của Hàm Tú phu nhân, chỉ có một kiện, tặng cho ngươi.”
Lục Bạch nhìn quần áo trước mắt, là một kiện trường bào màu xanh đậm miên nhung, bên trên có lông tơ thật dày, nhìn rất thoải mái. Quần áo vẫn được che kín, nhìn không rõ hoa văn bên trong, bất quá mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thì cũng biết đây là bộ xiêm y rất quý giá.
Y lại vội vàng xua tay: “Tướng quân, thảo dân không thể nhận món quá quý giá như vậy.”
Tống Cáp nhét bộ quần áo vào trong lòng y, nói thẳng: “Mua cũng đã mua rồi, nếu người không nhận, thì...”
Anh ta nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại chỗ cái hồ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thì cho cá ăn đi.”
囧! Cho cá ăn?
Lục Bạch nhìn lại, trong hồ làm gì có cá đâu? Quần áo đã đến tay, Tống Cáp lại còn nói như vậy, y nào dám tỏ ý không cần nữa, đành phải nói lời cảm tạ với Tống Cáp.
“Thảo dân tạ ơn tướng quân.”
Tống Cáp nói: “Không cần đa lễ.”
Ăn xong một bữa trong Tống phủ, Lục Bạch nào có thể không biết xấu hổ làm phiền tướng quân nữa, vì thế y bèn cáo từ hồi phủ. Tống Cáp lại chuẩn bị xe ngựa đưa y về như trước.
Lục Bạch xuống xe ngựa, trở lại phủ Thượng Thư, lúc này mới cảm thấy tâm an ổn xuống.
Quả nhiên, ở trong phủ Tướng quân, bên cạnh Tống Cáp, y chỉ cảm thấy áp lực. Kỳ thật cũng là do cái nhìn phiến diện của y mà thôi, tóm lại, sau lần đầu tiên gặp Tống Cáp y mới biết người nọ cũng không tốt đến mức như Tử Tấn nói. Ít nhất, đây là suy nghĩ của y rút ra từ lần gặp đầu tiên này.
Lục Bạch ôm một chiếc hộp lớn trở về viện của mình, lại thấy bên trong có hai kẻ nhón chân ngóng trông y về.
Lục Bạch đi vào, hai người họ tinh mắt thấy y thì cười cười hớn hở chạy lại, mỗi người một tay kéo y ngồi xuống bàn đá trong viện.
Y bất ngờ không kịp đề phòng, mở mắt ra đã thấy Lục Tử Tấn và Lục Nguyệt cười ngây ngô nhìn mình.