Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn lột y phục Thẩm Huyền, lộ ra thân thể cường tráng rắn chắc của hắn, cơ bắp bày ra một đường cong ôn nhuận dưới ánh sáng, là bộ dạng quen thuộc nàng nhớ thương ngày đêm.
Tiêu Trường Ninh ngồi quỳ trên giường kéo cánh tay thon dài của Thẩm Huyền nhìn, xác thật không có vết thương lớn gì chỉ có chỗ khuỷu tay cùng cánh tay có chút trầy da, chỗ thắt lưng cũng có một vết trầy hơi mờ ước chừng cỡ hai tấc, không sâu, miệng vết thương đã tự khép lại.
Tiêu Trường cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vuốt ve chỗ vết thương hơi mờ bên hông hắn hỏi: “Đây là bị cái gì đâm trúng?”
Bị nàng chạm vào hô hấp của Thẩm Huyền rõ ràng thô nặng đi rất nhiều, ấm ách nói: “Ám khí của Bắc Địch vô cùng sắc bén, dưới ánh mắt trời nhìn không thấy, có thể cắt đứt cả sợi tóc.”
Nghe vậy đầu ngón tay Tiêu Trường Ninh hơi dừng. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được khung cảnh nguy hiểm thế nào sau mấy câu nói bâng quơ của Thẩm Huyền.
Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu lên, có chút đau lòng nhìn hắn lại vừa vặn thấy được sóng mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Huyền. Nàng thật sự quá thích đôi mắt này, người ngoài thấy đôi mắt hắn chỉ cảm thấy sắc bén nhưng mỗi khi nhìn tới nàng thì lại như dung nham tan chảy dưới lớp băng, ôn nhu dưới đáy mắt giống như muốn tràn ra.
Nàng có thể lập tức cảm giác được Thẩm Huyền đang khát cầu cái gì.
Tiêu Trường Ninh có chút hoảng loạn lui về sau: “Ta đi lấy dược cho chàng, miệng vết thương tuy rằng không sâu nhưng vẫn nên xử lý một chút.”
Thẩm Huyền giữ chặt tay nàng ngã về phía trước, một cái tay khác vòng lấy eo nàng, gắt gao kéo sát lại về phía bụng dưới chính mình. Hắn nói: “Không cần, không phải vết thương quan trọng, chỉ là mấy ngày gần đây chém giết quá nhiều sợ trên người lây dính mùi máu tươi nên mới tắm gội thay quần áo.”
Thân thể hai người dính nhau chặt chẽ, nhiệt độ xuyên qua quần áo mỏng manh thấm vào người, Thẩm Huyền cắn lỗ tai nàng nói: “Ta nhớ nàng, Trường Ninh.”
Tính xâm lược của Thẩm Huyền quá mạnh, chỉ một câu nói liền làm nửa người nàng trở nên mềm mại, đánh thức sự triền miên đã khắc sâu vào da thịt. Tiêu Trường Ninh chỉ còn sót lại vài phần lý trí duỗi tay xoa lưng Thẩm Huyền, thấp giọng: “Không được đâu, Thẩm Huyền.”
Thẩm Huyền tất nhiên biết nàng có thai không thể cùng phòng nên chỉ dùng chóp mũi cọ cổ nàng, ngay sau đó ngậm lấy cánh môi nàng hàm hồ nói: “Giúp ta.”
Chờ đến khi xong việc đã là ba mươi phút sau, Thẩm Huyền lau cho nàng xong mới kéo cửa ra truyền thiện.
Khẩu vị của Tiêu Trường Ninh vẫn không tốt lắm, ăn nhiều liền buồn nôn, chỉ có thể ăn một ít, nhà bếp Ngự Thiện Phòng ngày đêm đều chuẩn bị cháo cùng canh nóng cho nàng.
Món canh cá trắng cùng gà tiềm thuốc bắc, thêm vài món ăn nóng lạnh ăn kèm cùng vài cái bánh bao vừa chín, hương thơm nức mũi. Có Thẩm Huyền ở đây Tiêu Trường Ninh không dám lười biếng, ước chừng uống hết hai chen mói nhẹ giọng nói: “Thẩm Huyền, ta thật sự ăn không vào.”
Thẩm Huyền lúc này mới duỗi tay lau vết cháo dính bên môi nàng, múc chút cháo thừa còn lại của nàng đưa vào miệng.
“Ai đừng.” Tiêu Trường Ninh duỗi tay ngăn hắn, đau lòng nói: “Chàng chưa dùng cơm trưa sao? Để Ngự Thiện Phòng làm chút đồ ăn mới đưa lại đây đi, cái này là thức ăn thừa.”
Thẩm Huyền nhướng mày cười: “Ta chỉ thích ăn thức ăn thừa của nàng.”
Bộ dáng cười rộ lên của Thẩm Huyền có chút hư làm Tiêu Trường Ninh cảm thấy mới mẻ. Nàng nhìn Thẩm Huyền chậm rãi ăn đồ ăn, cũng không hề thấy thô tục, tốc độ nuốt xuống lại rất nhanh, cũng không biết bao lâu rồi chưa được ăn cơm.
“Chàng sẽ ở trong cung bao lâu?” Thấy Thẩm Huyền buông chén đũa xuống nàng liền cầm khăn lau khóe môi cho hắn.
Thẩm Huyền nắm tay nàng nói: “Giờ Thân ta phải đi Dưỡng Tâm Điện diện thánh, trở về sẽ bồi nàng dùng bữa tối.”
“Sau bữa tối thì sao?”
“Ngủ cùng nàng.” Thẩm Huyền cầm lấy áo ngoài đặt ở mép giường khoác lên, mang bao cổ tay, đeo đai lưng, khôi phục lại khí thế uy nghiêm như ngày xưa của Đề đốc Đông Xưởng. Một lát sau hắn xoay người nhìn Tiêu Trường Ninh: “Sáng sớm ngày mai ta lại đi.”
Tiêu Trường Ninh buông tiếng thở dài, không muốn dưới đáy mắt đều viết hết lên mặt: “Lần này từ biệt lại là mười ngày nửa tháng không thể gặp nhau.”
Thẩm Huyền cúi người hôn nàng: “Nhanh thôi.”
Dứt lời hắn cầm mũ quan lên, mũ cánh chuồn đè trên mi mắt hắn, tuấn mỹ phi phàm. Thẩm Huyền cho Tiêu Trường Ninh một cái ôm đầy lực, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Khi Thẩm Huyền tới Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Hoàn mặc một thân thường phục đen thêu kim long đã ngồi trong điện chờ hắn.
Hai người dùng lễ nghi quân thần chào nhau, sau đó Tiêu Hoàn mới gõ bàn cờ lệnh Thẩm Huyền ngồi xuống đối diện hắn.
Quân cờ trắng đen đan xen ngang dọc bàn cờ, Tiêu Hoàn cầm một quân trắng, mày nhăn lại lộ ra vài phần không kiên nhẫn giống như đang phiền não bước tiếp theo nên đi như thế nào. Một lát sau hắn mới cảm khái: “Tình cảm của Thẩm Đề đốc cùng tỷ tỷ thật tốt, lần này vào cung lại đi thăm tỷ tỷ trước.”
Một tay Thẩm Huyền gác trên bàn cờ: “Cái gì nên biết cùng không nên biết Hoàng thượng đều đã biết, thần chỉ cần lộ mặt đi ngang qua sân khấu một chút thì tới sớm hay tới muộn cũng có gì khác nhau.”
“Trên đời này cũng chỉ có Thẩm Đề đốc dám nói chuyện với trẫm như vậy.” Một tay Tiêu Hoàn chống đầu, đầu ngón tay vân vê quân cờ nói: “Bụng tỷ tỷ không lừa được người khác, đến lúc đó sẽ phồng lên từng ngày, ngươi nên giải thích thế nào với người ngoài đây?”
Thẩm Huyền giương mắt nhìn Tiêu Hoàn không nói chuyện.
Đôi mắt hắn cao thâm khó đoán, Tiêu Hoàn đoán không ra chỉ có thể cảnh cáo hắn: “Nếu thân phận thái giám giả của ngươi bại lộ, đó là khi quân phạm thượng, khó thoát tội chết.”
Khóe miệng Thẩm Huyền nhẹ nhàng nhếch lên: “Cũng có thể không khi quân phạm thượng.”
Tiêu Hoàn chần chờ: “Thẩm khanh có ý gì?”
Thẩm Huyền sửa sang lại cổ tay áo, giọng nói trầm thấp: “Hoàng thượng triệu kiến thần chỉ để nói việc tư?”
“Được rồi.” Tiêu Hoàn thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc dò hỏi: “Nghe nói Đông Xưởng đoạt được mật thám từ tay Ôn Chỉ huy sứ, rốt cuộc có thẩm vấn được gì không?”
“Hoắc Chất trước khi chết thông đồng với địch, Tiêu Vạn An cũng đầu phục người Bắc Địch.” Ngón tay Thẩm Huyền gõ nhẹ mép bàn, sắc mặt bình tĩnh tung ra sự thật làm Tiêu Hoàn sợ hãi: “Mật thám bắt giữ trong thành chỉ là một hai phần, ít nhất có hơn trăm cao thủ ẩn giấu khắp nơi trong kinh thành....”
Thẩm Huyền dừng một chút, tiếp tục nâng đôi mắt sắc bén lên nói: “Thậm chí là bên người Hoàng thượng.”
Tiêu Hoàn rất khiếp sợ, đôi mắt trừng lớn nói: “Sao có thể? Cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, nhiều cao thủ dị tộc lẫn vào trong thành như vậy không có khả năng không bị phát hiện.”
“Năm trước bức vua thoái vị thất bại, số ít thân vệ của Hoắc Chất hoảng sợ đào tẩu mà đa số Cẩm Y Vệ còn lại đều ở lại trong thành chờ đợi xử trí. Lúc ấy Hoàng thượng nhân từ chỉ giết vài tên chỉ huy làm loạn cùng Hoắc Chất, những người còn lại đều đưa đến trong tay Ôn Lăng Âm. Ôn Lăng Âm mới đến đối với người của Cẩm Y Vệ không quen thuộc lắm, Hoàng thượng có thể bảo đảm mấy tên Cẩm Y Vệ đầu hàng không có nội gian Hoắc Chất mai phục sao?”
Thẩm Huyền một câu nói ra mấu chốt, cười nhạo: “Có Cẩm Y Vệ làm nội ứng, hơn nữa có Hoắc Chất cùng Tiêu Vạn An chắp tay nhường bản đồ bố trí kinh thành, người Bắc Địch lẻn vào dễ như trở bàn tay.”
Sắc mặt Tiêu Hoàn có chút khó coi, nắm chặt quân cờ trong tay nói: “Tiêu Vạn An hiện đang ở đâu?”
“Còn đang tra.” Thẩm Huyền không e dè hỏi: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, Hoàng thượng có hối hận không?”
Tiêu Hoàn nổi giận: “Nếu trẫm là người nhổ cỏ tận gốc thì người thứ nhất nên giết là ngươi đấy Thẩm ái khanh.”
Thẩm Huyền cười nhạo chỉ ra: “Người tầm thường tạo ra địch nhân, người thông minh kết giao bằng hữu.”
Tiêu Hoàn hỏi: “Thẩm ái khanh là bằng hữu của trẫm sao?”
Thẩm Huyền bình tĩnh hỏi lại: “Mấy năm gần đây Đông Xưởng cũng vì Hoàng thượng làm mấy cọc đại sự, Hoàng thượng cảm thấy cái này có đủ làm bằng hữu hay không?”
Tiêu Hoàn nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu hắn mới không phục trả lời: “Ván đã đóng thuyền, trẫm dù không tình nguyện cũng phải gọi ngươi một tiếng tỷ phu.”
Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, mặc kệ là người như thế nào lòng tham quá nhiều luôn không tốt, Thẩm Huyền như thế mà Tiêu Hoàn làm sao không phải như thế? Pháp chế triều đình khiến Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng kiềm chế lẫn nhau, huống chi Cẩm Y Vệ Ôn Lăng Âm xem như tâm phúc của thiên tử, Thẩm Huyền nếu muốn tạo phản cũng phải lột ra từng tầng da thịt.
Thẩm Huyền tất nhiên biết bàn tính nhỏ trong lòng Tiêu Hoàn, giữa quân thần giống như cách một tầng giấy cửa sổ hơi mỏng, chỉ là chưa tới một ngày chọc phá hoàn toàn mà vẫn bảo trì sự cân bằng vi diệu rắc rối bên trong.
“Trẫm thật sự không cam lòng, man di ở xa vạn dặm cũng dám khi dễ trẫm nhỏ tuổi.” Tiêu Hoàn giương mắt nhìn Thẩm Huyền giống như đang cầu xin một đáp án: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người Bắc Địch một tấc lại một tấc như con tằm quăng lên cổ quan lại sao?”
“Địch nhân ở trong tối ta ở ngoài sáng, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào. Dẫn xà xuất động mới có thể bắt ba ba trong rọ.” Thẩm Huyền vân vê một quân cờ đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ chậm rãi nói: “Chỉ là mong Hoàng thượng có thể phối hợp.”
Tiêu Hoàn ngẩn ra, hỏi: “Phối hợp như thế nào?”
Thẩm Huyền giương mắt, ánh nắng hẹp dài chiếu lên đôi mắt hắn phản chiếu ra ánh sáng sắc bén.
Hắn nói: “Hoàng thượng, chúng ta làm giao dịch đi.”
Tiêu Trường Ninh đi một đoạn đường ngắn trước Tẩy Bích Cung, không bao lâu liền thấy Thẩm Huyền bước ra khỏi cửa điện cách đó không xa.
Nàng cười hỏi: “Nói chuyện với Hoàng thượng chưa?”
Thẩm Huyền 'ừ' một tiếng, tự nhiên dắt lấy tay nàng hỏi: “Mệt sao?”
“Có chút.” Tiêu Trường Ninh nói.
“Ta cõng nàng.”
“Không, không cần!”
“Ôm nàng?”
“Cũng không cần, thật đó!”
Thẩm Huyền nhíu mày, sau đó dựa vào bên tai nàng thấp giọng: “Không cần bận tâm lễ nghĩa, có bản đốc ở đây không ai dám nói nàng.”
Trái tim cảm giác ấm áp, Tiêu Trường Ninh buồn cười nói: “Mong Thẩm Đề đốc đừng dùng ngữ khí thâm tình nói ra lời cuồng vọng như thế! Loại lời nói này đều là đại nịnh thần trong sách sử nói.”
“Ta vốn chính là hoạn quan, trưởng công chúa điện hạ không phải ngay từ đầu cũng cho là như vậy sao?” Thẩm Huyền thấp giọng tính nợ cũ nhưng trong mắt lại là vui sướng.
Tiêu Trường Ninh quẫn bách, nhớ tới 'sổ vô thường' xuất hiện nhiều lần của Thẩm Huyền nhịn không được hỏi: “Không phải chàng ghi tạc tất cả mọi chuyện bổn cung đắc tội chàng vào sổ vô thượng để lâu lâu lại lấy ra tính chuyện cũ chứ?”
Thẩm Huyền nhướng mày cười: “Đúng vậy.”
Tiêu Trường Ninh chợt ngừng bước chân, sau một lúc lâu mới nhéo lòng bàn tay một cái: “Lấy sổ vô thường ra.”
Thẩm Huyền lắc đầu, vẻ mặt chính trực: “Sự tình cơ mật, không thể đưa.”
“Bổn cung ra lệnh chàng lấy ra.... A!”
Thẩm Huyền nắm tay nàng rồi cúi người hôn lên.
“Thẩm Huyền chàng không nghe lời a a!”
Lại là một cái hôn.
“Đừng.... Có người!”
Lại là một cái hôn.
Tiêu Trường Ninh không nói chỉ trừng đôi mắt ướt át ngấn nước nhìn hắn, cánh môi hồng hồng như bị dính phấn mặt.
Vì Thẩm Huyền tối nay không về Đông Xưởng nên Phương Vô Kính cùng Lâm Hoan đành phải tiến cung trao đổi tình báo mới nhất, ai ngờ còn chưa đi đến cửa lớn Tẩy Bích Cung liền thấy Thẩm Đề đốc cùng Trường Ninh trưởng công chúa không coi ai ra gì mà đứng ở ven tường ta ta khanh khanh, tức khắc cả hai hoảng sợ đến cằm đều muốn rớt xuống, đột nhiên thấy một trận ngọt ngào ập đến trước mặt.
Một tay Phương Vô Kính che đôi mắt Lâm Hoan lại: “ Tiểu hài tử không thể xem, sẽ đau mắt hột!”
Lâm Hoan liều mạng đẩy bàn tay Phương Vô Kính ra: “Vì cái gì không thể xem.”
Phương Vô Kính đổi một bàn tay khác che mắt hắn, lại bị Lâm Hoan đẩy ra. Hai người ngươi tới ta đi mà bắt đầu động quyền cước, động tĩnh lớn đến mức Tiêu Trường Ninh cũng bị quấy nhiễu, nghĩ đến một màn kiều diễm mới vừa rồi thế nhưng bị hai tên cấp dưới thấy, tức khắc gương mặt đỏ lên trừng mắt nhìn Thẩm Huyền rồi quay đầu bỏ đi.
Ngón cái Thẩm Huyền cọ nhẹ môi dưới giống như chưa đã thèm, sau đó xoay người híp mắt nhìn Phương Vô Kính cùng Lâm Hoan.
Hai người đang đánh hăng say cảm thấy được cổ sát khí quen thuộc tức khắc cứng đờ, động tác dừng lại chuyển động cái cổ căng cứng, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đề đốc.
Vì thế mười lăm phút sau, Lâm Hoan cùng Phương Vô Kính thành thật quỳ gối trong sảnh, cúi đầu an tĩnh như gà.
“Truyền lệnh của bản đốc thay đổi kế hoạch ban đầu, thái giám ẩn giấu trong thành đợi lệnh tại chỗ không được chính diện giao phong cùng mật thám Bắc Địch.” Tầm mắt Thẩm Huyền đảo qua Tiêu Trường Ninh đang tô thêm màu cho bức tranh sau đó mới rơi xuống trên người hai tên cấp dưới trầm giọng: “Có một miếng mồi ngon rất tốt, kế tiếp chỉ cần mai phục thỏa đáng, gậy ông đập lưng ông.”
An bài xong công việc lúc này Thẩm Huyền mới nâng cằm lên, uy nghiêm nói: “Lui ra.”
Phương Vô Kính lau mồ hôi trong lòng vội nói 'tuân lệnh' rồi túm Lâm Hoan một đường rời khỏi đại điện.
“Đều tại ngươi muốn xem, chọc cho Đề đốc giận dữ.” Phương Vô Kính vỗ y phục, dùng ngón tay hoa lan chọc trán Lâm Hoan.
Lâm Hoan không phục: “Rõ ràng là ngươi muốn đánh nhau với ta nên Đề đốc mới tức giận.”
“Nói bậy!”
“Không có nói bậy!”
Phương Vô Kính chán nản, vén tay áo nói: “Muốn đánh một trận nữa không?”
“Được....” Lâm Hoan ngẩn người cẩn thận liếc mắt nhìn đại điện Tẩy Bích Cung, giọng nói nhỏ xuống: “Đi ra ngoài đánh.”
Phương Vô Kính cũng sợ Thẩm Huyền nghe thấy, đè thấp giọng nói: “Được!”
Hai người lén lút đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy một tiểu cung nữ mười lăm mười sau tuổi vừa vặn đi vào.
Hai tiếng 'ai da' vang lên, Lâm Hoan đụng vào tiểu cung nữ kia làm cho gấm vóc trong khay rơi hỗn loạn đầy đất.
Từng người lui về sau một bước đứng vững.
Tiểu cung nữ hoảng sợ vỗ ngực, giương mắt thấy hai người bọn họ mới trợn tròn mắt nói: “Các ngươi hấp tấp bộp chộp làm gì? Nếu làm hỏng lụa mới làm y phục cho trưởng công chúa điện hạ thì sao.”
Nói xong nàng vén tay áo lên để lộ một đoạn cánh tay trắng sáng nhủ ngọc, ngồi xổm xuống tự nhặt vải.
Tiểu cung nữ này có khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày hình lưỡi liễm, trên chóp mũi có vài đốm tàn nhang, thoạt nhìn vừa nghịch ngợm vừa đanh đá đũng là cháu ngoại gái A Chu của Ngô Hữu Phúc, vài ngày trước đó mới được điều đến bên người Tiêu Trường Ninh hầu hạ chi nên Lâm Hoan cùng Phương Vô Kính cũng không nhận ra, chỉ cảm thấy lá gan của nha đầu này thật sự lớn.
Lâm Hoan nhăn mũi giống như ngửi được mùi hương như có như không.
Không giống như mùi hoa mà càng như là đồ ăn phát ra vị ngọt.
Hắn đi theo mùi hương, lúc A Chu mới nhặt xong vải lụa đứng dậy liền thấy Lâm Hoan thò tới một gương mặt bánh bao trắng nón đáng yêu, chóp mũi cơ hồ kề sát mặt nàng làm nàng sợ tới mức phải liên tục lui ra hai bước, chắn vải lụa trước ngực đầy cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì!”
“Trên người của ngươi có mùi hương....” Lâm Hoan hít mũi, chân thành nói: “Giống như ăn rất ngon.”
A Chu mở lớn miệng, rồi sau đó mặt nàng đỏ lên mắng to: “Đồ háo sắc! Hạ lưu!”
Lâm Hoàn thấy nàng phản ứng như thế, ngơ ngác hỏi: “Sao ngươi lại mắng chửi ta?”
“Tại sao lại mắng chửi ngươi? Không đánh ngươi đã là để mắt ngươi lắm rồi!” A Chu giận dữ: “Nói cho ngươi biết cữu cữu của ta là Bạch hổ dịch trường của Đông Xưởng đấy, các ngươi đừng nghĩ có thể khinh bạc ta!”
Vừa nghe là cháu ngoại gái của Ngô Hữu Phúc, Phương Vô Kính đứng một bên xem náo nhiệt lúc này mới luống cuống.
Ngô Hữu Phúc mập mạp kia đừng nhìn ngày thường bộ dạng cười tủm tỉm của hắn như Phật Di Lặc nhưng kỳ thật hắn rất mang thù, nếu biết cháu ngoại gái bảo bối của mình bị tên ngốc Lâm Hoan nàng 'khinh bạc' thì thế nào cũng sẽ hạ thuôc xổ trong đồ ăn của bọn họ.
Hắn vội giải thích: “A Chu muội muội đừng tức giận! Muội có điều không biết Lâm Hoan sinh ra đã tham ăn, đối với hắn nếu nói mùi hương của một người ăn ngon là đang ca ngợi người đó, hắn đây là đang khen muội đấy!”
“Thật sự?” A Chu nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự thật sự.” Phương Vô Kính gật đầu như giã tỏi, lại dùng ngón tay hoa lan phủi tro bụi trên tơ lụa giùm nàng, hết sức ân cần.
A Chu hừ một tiếng, tức giận trên mặt đã biến mất không thấy thay thế chính là tò mò giống như tính cách của một đứa bé, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nàng liếc mắt nhìn trên dưới Lâm Hoan một cái, đôi mắt cong thành trăng non: “Thì ra ngươi chính là Lâm Hoan? Người có thể ăn một lần mười cái bánh bao thịt trong miệng cữu cữu?”
Vừa nghe đến bánh bao thịt Lâm Hoan nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân lại có chút đói bụng.
A Chu khẽ cười, ném lại một câu 'Thật sự đúng là một tên ngốc' rồi cọ qua vai Lâm Hoan nhanh như chớp chạy đi.
Lâm Hoan cau mày nói: “Nàng vì sao lại mắng ta khờ?”
Phương Vô Kính cho hắn một cái hạt dẻ mắng: “Nói ngươi ngốc một chút cũng không oan uổng!”
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Trường Ninh tỉnh lại trong ổ chăn lạnh lẽo, vị trí trên giường của Thẩm Huyền sớm đã không có ai không biết là hắn đã ra khỏi cung lúc nào.
Tiêu Trường Ninh nằm trên giường chờ một lát, đợi đến khi cảm giác choáng váng trong đầu biến mất nàng mới đẩy chăn ra đứng dậy.
Ai ngờ thân thể lại có chút buồn nôn, nàng dựa vào mép giường nôn khan một lát khóe mắt lại liếc thấy một quyển sách quen thuộc dưới gối Thẩm Huyền, nàng không khỏi sửng sốt rút quyển sách dưới gối đó ra.
Đúng là sổ vô thường của Thẩm Huyền.
Ấy? Hắn ra cửa quá vội vàng nên mới để quên sao?
Tiêu Trường Ninh cầm quyển sách nhỏ đã viết được hơn phân nửa lên, do dự hồi lâu nên xem hay không xem rồi sau đó mới thật cẩn thận mở trang đầu tiên ra, nghĩ thầm: Ta chỉ nhìn một cái thôi, nếu thật sự có cơ mật thì sẽ giữ cẩn thận thay hắn, miễn bị người khác nhìn thấy!
Nhưng mà lúc mở ra lại thấy, trên trang đầu tiên chính là một hàng chữ đoan chính: Tặng ái thê Trường Ninh.
Chữ viết rất mới mang theo hương mực, hiển nhiên là mới viết vào mấy canh giờ trước.
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra sau đó là vui sướng, ngay cả buồn nôn cũng mặc kệ phụt một tiếng cười nói: “Thì ra là tặng cho ta.”
Nếu là đưa cho nàng vậy Tiêu Trường Ninh cũng không cố kỵ công khai mở ra nhìn.
Ban đầu là ngày mười tám tháng mười năm Giáp thân, ghi lại rằng: Hôm nay vào cung ngoài ý muốn nghe nói Tiêu Trường Ninh cãi nhau cùng Tiêu Vạn An thế nhưng là vì bênh vực Đông Xưởng, rất ngoài ý muốn.
Ngày mười chín thàng mười năm Giáp thân: Đêm nay nàng sốt cao cuối cùng cũng hạ.
Ngày hai mươi bảy tháng mười một năm Giáp thân: Bị ám sát, hôn nàng. Trường Ninh trưởng công chúa vì chuyện đối thực ăn giấm, bản đốc cảm thấy vô cùng vui mừng.... Nhưng lại không biết vui mừng này đâu ra? Vậy nên suốt đêm không thể yên lòng.
Ngày hai mươi tám tháng mười một năm Giáp thân: Nàng nói muốn kết minh cùng bản đốc. Yếu như cành lá hương bồ thì kết minh có ý gì? Bản đốc thế nhưng đáp ứng cũng là một chuyện không thể tưởng tượng được. Thấy nàng thấp thỏm thành khẩn khai báo chuyện đánh cắp 'bảo bối' lại cảm thấy buồn cười, nếu không phải bản đốc đã an táng đồ vật của A Thất trước thì suýt nữa gây thành đại họa, không biết A Thất dưới suối vàng có cảm tưởng gì?
Ngày hai tháng mười hai năm Giáp thân, ghi lại rằng: Nàng ôm bản đốc, tâm tình cực kì vui sướng.
Ngày hai mươi tháng mười hai năm Giáp thân: Nàng hôm nay vô cùng dũng cảm, giúp bản đốc giết Ngu Vân Thanh diệt trừ nỗi lo về sau.... Bản đốc lại hôn nàng, khó kìm lòng nổi.
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai năm Giáp thân, ghi lại rằng: Thì ra thích một người lại là tư vị như vậy.
Ngày mười lăm tháng một năm Ất dậu: Triền miên tận xương mới biết thâm tình.
......
Ngày tám tháng tư năm Ất dậu....
Tiêu Trường Ninh ngẩn người xác định cái này là ngày hôm qua không khỏi ấm áp trong lòng, nàng lấy lại bình tĩnh mới đầy chờ mong mà lật sang trang kế tiếp.
Ngày tám tháng tư năm Ất dậu: Tình cảm chân thành cuộc đời này chỉ dành cho ngô thê Trường Ninh, nhớ nàng ngàn vạn lần.
~~~~~~
Lát có bão nha ;;-;;