Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 64: Chương 64: Trộm Rượu




Thì ra ở thời điểm nàng không biết Thẩm Huyền cũng đã sớm rơi vào, Tiêu Trường Ninh khép sổ vô thường lại, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười.

Nắng sớm ngoài cửa sổ tươi đẹp, hoa thơm chim hót, lại là một ngày ngọt ngào.

......

Đêm tháng tư rất dài, bao phủ trên hoàng hôn khắp kinh thành. Bầu trời đêm trong vắt, ánh sao đầy trời như đuốc phản chiếu giữa dòng sông uốn lượn của kinh thành, phảng phất như một dải ngân hà đang chuyển động.

Ánh trăng nhu hòa sáng tỏ, trên mái hiên của Bắc Trấn phủ tư Cẩm Y Vệ, một chân Việt Dao tùy tiện gác trên hàng ngói, trong tay cầm theo một vò rượu ngon đã mở, trên vạt áo là từng đóa hoa thạch lựu đỏ bừng, nàng đang nhìn biển đèn trên tường thành đến xuất thần.

Tiếng vó ngựa truyền đến ở phía xa, nàng thu hồi suy nghĩ theo tiếng động nhìn lại chỉ thấy Ôn Lăng Âm cưỡi trên một con ngựa đen, đang dẫn một đội Cẩm Y Vệ tuần tra kinh thành.

Ánh lửa mỏng manh, bóng người mơ hồ, thân ảnh Ôn Lăng Âm hòa vào ánh trăn càng thêm vài phần lạnh lẽo làm người sống chớ tới gần, phảng phất như mỗi hơi thở đều mang theo tiên khí.

Đội ngũ tuần tra đi qua cửa Bắc Trấn phủ tư, lúc sắp qua khỏi mí mắt, Việt Dao đột nhiên Ôn Lăng Âm giống như cảm thấy được sự tồn tại của nàng chợt ghìm ngựa lại rồi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo không chớp nhìn nàng rồi sau đó lại dừng trên vò rượu trong tay nàng.

Việt Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ giống như đứa nhỏ lưu manh tính xấu không đổi tiếp tục phạm sai lầm bị trưởng bối bắt được, nàng theo bản năng giấu vò rượu ra phía sau.

Nếu bị phát hiện không chào hỏi cũng không tốt, Việt Dao phát huy ưu thế da mặt dày chỉ coi như cái gì cũng không xảy ra, cười hì hì như cũ vẫy tay nhìn Ôn Lăng Âm trên lưng ngựa: “Buổi tối tốt lành Ôn đại nhân! Thật là trùng hợp, ngươi cũng tuần tra kinh thành sao?”

Nàng dùng từ 'cũng' giống như bản thân không phải đang uống trộm rượu mà là giống như đang trực đêm, bịt tai trộm chuông.

Nhưng mà Ôn Lăng Âm vẫn không hà khắc giống như ngày thường, thậm chí ngay cả một câu phê bình cũng không có, chỉ cau mày.

Việt Dao sợ hắn giận dữ.... Không, chính xác hơn thì nàng cũng không phải sợ mà là không muốn làm hắn giận dữ.

Còn chưa kịp suy nghĩ cảm giác kì lạ này từ đâu mà đến thì một trận gió đêm thổi tới, đóa hoa thạch lựu lỏng lẻo trên đầu Việt Dao theo gió bay lên, theo độ dốc của hàng ngói dưới thân nàng một đường lăn xuống tạo thành một độ cung đỏ bừng trên không trung, vừa vặn rơi trên mũ quan của Ôn Lăng Âm.

Ôn Lăng Âm theo bản năng giơ tay đón được đóa hoa kia, nháy mắt trở nên thất thần.

Việt Dao cũng ngơ ngẩn. Hoa này vốn là nàng nhìn thấy ở trước cửa quán rượu, cảm thấy đẹp nên mới hái một đóa, ai ngờ gió đông thế nhưng lại thổi đóa hoa kia rơi xuống, lọt vào trong tay Ôn đại nhân lạnh như băng không hiểu phong tình....

Bộ dạng hắn rũ mắt nhìn giống như chính mình đang đùa giỡn hắn.

Việt Dao bất giác có chút xấu hổ, nàng mượn cái dốc ngó xuống, cười ha ha nói: “Tuần tra ban đêm vất vả, hoa này cho ngài đấy Ôn đại nhân.”

Việt Dao làm cái tư thế như đao to búa lớn ngồi trên mái hiên, mũ ô sa, tay áo võ bào, phía sau là bầu trời đêm như tấm vải xanh rộng lớn, trên tấm vải xanh này lại khảm ngàn vạn ngôi sao lộng lẫy phản chiếu cả bầu trời, phác họa tư thế nàng đến vô cùng tiêu sái rực rỡ như đóa hoa thạch lựu nhiệt liệt rực rỡ trong tay.

Ôn Lăng Âm kìm lòng không được khép năm ngón tay thon dài sạch sẽ lại, cẩn thận bảo hộ đóa hoa thạch lưu kia trong lòng bàn tay.

Rồi sau đó hắn nhìn đầu lĩnh Cẩm Y Vệ cao gầy phía sau nói: “Tiếp tục tuần tra, vạn sự cẩn thận.”

Đầu lĩnh vâng lệnh vung tay dẫn đội ngũ tuần tra đêm đi, chỉ còn lại một người một ngựa đứng lặng tại chỗ.

Ánh trăng quá đẹp nhưng tâm tình Việt Dao không ổn.

Quả nhiên Ôn Lăng Âm xoay người xuống ngựa trưng một khuôn mặt tuấn tú bước vào cửa lớn Bắc Trấn phủ tư. Không đến một lát Việt Dao liền nghe được tiếng động rất nhỏ, giống như có người bò trên mái hiên.

Quả nhiên không ổn! Việt Dao cầm vò rượu lên đứng dậy muốn chạy trước nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Một tay Ôn Lăng Âm bám trên mép mái hiên, xoay người nhảy lên nóc nhà như kinh hồng rơi xuống đất, hắn khoác một thân ánh trăng nhẹ nhàng đi về phía nàng.

Chỉ trong chớp mắt Việt Dao bỗng có loại cảm giác trái tim như bị người khác hung hăng đánh một quyền.... Thật sự là một thân phi ngư phục của Ôn chỉ huy sứ dưới ánh trăng quá đẹp.

Không giống như khí thế sắc bén bừa bãi của Thẩm Huyền, nếu nói cả người Thẩm Huyền mang độc vô cùng âm ngoan sắc bén thì tướng mạo Ôn Lăng Âm lại càng nhu hòa tinh xảo hơn chút, ánh mắt lạnh lẽo, cánh môi thường xuyên mím chặt giống như một khối ngọc thô ôn nhu, cao quý mà xa cách.

Vì vừa trèo tường nên vạt áo hắn lúc này có chút cẩu thả rời rạc nhưng đóa hoa thạch lựu trong tay vẫn hoàn hảo không hư hao gì, như là một ngọn lửa nằm trong lòng bàn tay.

Hai người cách nhau vài bước đứng trên nóc nhà, quần áo bay phần phật trong gió. Tiếng vang rất nhỏ này kéo thần trí Việt Dao quay về, một tay nàng xoa lồng ngực tê dại, một tay khác giấu vò rượu ra phía sau, đánh lạc hướng hắn: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp ha Ôn đại nhân, ha ha ha....”

Ôn đại nhân cũng không cười 'ha ha ha' theo nàng. Hắn tựa hồ không thích cười cho lắm, chỉ nhìn chằm chằm Việt Dao, con ngươi nhạt màu phản chiếu dải ngân hà đang chuyển động.

Việt Dao ho khan một tiếng, đành phải thẳng thắn: “Vết thương của ti chức không còn trở ngại, thật sự thèm nên mới uống một nửa.” Nói xong nàng thành thật nộp nửa vò còn dư lại lên: “Còn thừa rất nhiều, đại nhân đừng trách phạt ta không làm tròn trách nhiệm được không?”

Ôn Lăng Âm cuối cùng cũng mở miệng: “Vết thương của nàng đã tốt, uống vài ngụm trong kỳ nghỉ phép cũng không có gì đáng lo ngại.”

Thấy hắn không có ý trách móc nặng nề Việt Dao như khô mộc hồi xuân phát ra ánh sáng chói rọi, nàng cũng không so đo sự lạnh nhạt của Ôn Lăng Âm nhiệt tình giữ chặt tay hắn: “Uống rượu ngắm trăng phải có hai người mới thú vị, Ôn đại nhân có thể uống một ly cùng ti chức được không?”

Vốn là lời khách sáo, nàng cho rằng Ôn Lăng Âm nghiêm khắc kiềm chế bản thân chắc chắn cự tuyệt, ai ngờ hắn thế nhưng không chút do dự gật đầu đáp ứng.

“Được.”

Việt Dao sửng sốt một chút rồi sau đó lại vui vẻ lên, nghĩ thầm Ôn đại nhân vẫn rất biết săn sóc cấp dưới cũng không lạnh như băng giống nhày thường.

Việt Dao ngồi xếp bằng trên mái hiên, nàng phủi vị trí bên cạnh sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ôn Lăng Âm nói: “Điều kiện đơn sơ, chỉ có thể mời đại nhân ngồi trên mặt đất.”

Mày Ôn Lăng Âm hơi nhăn, tầm mắt dừng lại trên vị trí bên cạnh nàng có chút cố kỵ tro bụi trên mái ngói. Nhưng hắn chưa do dự được bao lâu liền vén áo bào lên ngồi bên cạnh Việt Dao, dáng ngồi vô cùng đoan chính, lòng bàn tay còn cầm đóa hoa thạch lựu kia.

Hai vò rượu lớn hơn lòng bàn tay một chút, một vò đã uống được một nửa, một vò còn chưa mở nắp. Việt Dao xé giấy dán ra đưa vò rượu còn chưa mở nắp kia cho Ôn Lăng Âm.

Ôn Lăng Âm duỗi tay nhận lấy.

“Mời Cẩm Y Vệ!” Việt Dao cười chạm vào vò rượu hắn phát ra tiếng động va chạm réo rắt, giống như gợn sóng bị đẩy ra xa ngàn dặm dưới ánh trăng cũng đẩy vào trong lòng Ôn Lăng Âm.

Ôn Lăng Âm dùng tay áo lau miệng vò rượu sau đó mới gật nhẹ với Việt Dao rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, ngay cả mi mắt cũng chưa từng nhăn một chút.

Ánh trăng phản chiếu một tia sáng bạc lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, lúc uống rượu yết hầu hắn chuyển động lên xuống, một chút rượu tràn ra bên môi lại rất nhanh bị hắn lau đi.

Mặt không đỏ tim không đập ngay cả mày đều không nhăn một chút, tửu lượng tốt như vậy sao?

Việt Dao trong lòng có chút kinh ngạc nho nhỏ rồi sau đó lại chạm vào vò rượu của hắn, cong mắt cười nói: “Mời Ôn đại nhân!”

Lần này Ôn Lăng Âm cũng chạm lại nàng: “Mời Việt Sử phủ.” Có lẽ có một ngụm rượu mạnh đi vào yết hầu nên cũng làm hắn vứt đi rất nhiều trói buộc rườm rà, khuôn mặt hơi thả lỏng.

Trước kia bận công vụ xong trở về vẫn chưa phát hiện hoặc là cũng đã phát hiện bên người lại không có một ai có thể cùng uống rượu, Việt Dao thế nhưng lần đầu cảm thấy bóng đếm trên kinh thành lại đẹp như thế, đẹp đến mức rượu còn chưa đi vào thì lòng đã say.

Tầm mắt Việt Dao đảo qua đóa hoa thạch lựu trong lòng bàn tay hắn mấy lần rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: “Ôn đại nhân rất thích thạch lựu?”

Động tác uống rượu của Ôn Lăng Âm hơi dừng sau đó mới chậm rãi quay đầu đi chỗ khác nhìn ngọn đèn dầu phía xa: “Cũng được.”

Việt Dao đã gặp qua bộ dạng khi rút đao của Ôn Lăng Âm, tư thế nhanh nhẹn xuất lực vô cùng lớn khác nhau rất lớn so với bộ dạng mắt lạnh ít ham muốn ngày thường. Nhưng ở chung cùng hắn Việt Dao phát hiện Ôn Lăng Âm có càng ngày càng nhiều bộ mặt không muốn người khác biết.... Ví dụ như Chỉ huy sứ đại nhân trẻ tuổi đã thành danh, cẩn thận uy nghiêm thế nhưng sẽ che chở một đóa hoa mỏng manh.

Trên người hắn có một cổ lực hấp dẫn thần kỳ, Việt Dao càng thêm tò mò nâng má hỏi: “Vậy đại nhân thích hoa gì nhất?”

Ôn Lăng Âm rũ mi mắt, cánh môi mang theo hương rượu lạnh lẽo hơi đóng mở rồi phun ra hai chữ: “Hoa lê.”

“Là loại 'Hoa lê dính hạt mưa'?” Việt Dao cười ha ha trêu ghẹo hắn lưu luyến hồng nhan.

Ôn Lăng Âm lộ ra bộ dạng khó hiểu.

Thôi, sớm biết hắn không hiểu phong tình, nơi nào hiểu được chuyện phong hoa tuyết nguyệt này đó?

Việt Dao ho khan một tiếng, ngửa đầu nhìn sao trời: “Kỳ thật ti chức cũng không quá thích hoa lê. Mùa xuân năm đại tẩu trồng cây lê bên đường phía Bắc lần lượt đưa tới quan tài của đại ca cùng nhị ca....” Nàng hơi dừng, thở phào một hơi nói: “Ai ngài nhìn ta xem, đang êm đẹp tự nhiên nói cái này làm gì! Tới đây, chúng ta mời ngày mai! Mong ngày sau giành được chiến thắng, diệt trừ gian tế!”

Ôn Lăng Âm chỉ nhìn nàng, trong mắt giống như có chuyện cũ cuồn cuộn thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Hắn bưng vò rượu lên một hơi uống cạn sạch, thấp giọng nói: “Mời ngày mai.”

Không biết qua bao lâu hai vò rượu không lăn xuống từ trên mái rồi ngã trên mặt đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Nhất thời hứng khởi Việt Dao đứng dậy có chút lung lay, mặt ửng đỏ nói: “Võ nghệ Ôn đại nhân trác tuyệt, có thể so hai chiêu cùng thuộc hạ được không?”

Ôn Lăng Âm vẫn ngồi đoan chính như cũ, một chút dáng vẻ say rượu trên mặt cũng không có, sảng khoái nói: “Được.”

Hai người xoay người nhảy xuống đất, Ôn Lăng Âm cẩn thận đặt đóa hoa thạch lựu đó trên bàn đó sau đó mới sửa sang lại y phục cho thẳng, nhìn Việt Dao vươn tay làm cái thủ thế 'mời'.

Việt Dao cũng không khách khí bày tư thế nhanh chóng ra chiêu trải qua mấy chiêu quyền cước cùng Ôn Lăng Âm. Phần lớn thời điểm đều là Việt Dao ra chiêu, Ôn Lăng Âm giải chiêu.

Việt Dao đánh một quyền tới, Ôn Lăng Âm nghiêng người tránh thoát lại thuận thế bắt lấy cổ tay nàng: “Chậm.”

Việt Dao lắc đầu vứt chút cảm giác say ra sau, cố gắng bảo trì thanh tỉnh: “Lại đến!”

Lại một chưởng đánh ra bị Ôn Lăng Âm nửa đường chặng đứng, hắn lại thuận thế kéo nàng vào trong ngực giam cầm. Việt Dao hồi thần mới phát hiện một tay đã bị kéo ra sau, lưng dựa vào ngực Ôn Lăng Âm như thế nào cũng không tránh thoát được.

Việt Dao khúc khuỷu tay ra sau đỉnh đầu ai ngờ lại bị một chưởng của Ôn Lăng Âm hóa giải lực đạo.

“Không đánh không đánh.” Việt Dao dứt khoát nói: “Ta nhận thua Ôn đại nhân!”

Phía sau, Ôn Lăng Âm cũng không lập tức buông ra mà vẫn duy trì tư thế khóa chặt phía sau ngực nàng dán lên lưng như cũ, mang theo một chút cảm giác khô nóng kỳ diệu.

“Ôn đại nhân?” Việt Dao nghi hoặc thoáng cao giọng.

Ôn Lăng Âm lúc này mới như hoàn hồn, buông lỏng nàng ra.

Việt Dao xoa bả vai hơi đau nhức, khoa trương nịnh hót: “Không hổ là Ôn đại nhân, thân thủ phi phàm, ti chức cam chịu bái phục!”

Ai ngờ Ôn Lăng Âm còn không vui, bộ dạng ngược lại có chút ảo não, lạnh lùng nói: “Lại đến lần nữa.”

“Hả?”

“Lại đến lần nữa, ta để ngươi thắng.”

Hiểu được ý tứ của Ôn Lăng Âm Việt Dao liên tục lắc đầu: “Không không không, thuộc hạ chỉ muốn một lần thôi thẳng thua không quan trọng. Hơn nữa ngài xem bây giờ đa là giờ Tý, ngài mau về nghỉ ngơi đi.”

Ôn Lăng Âm không nói nữa, có chút cô đơn rũ mắt xuống rồi xoay người đi đến cạnh bàn đá cầm đóa hoa thạch lựu kia trong lòng bàn tay.

Việt Dao cảm thấy say có chút mệt rã rời liền vẫy tay nhìn Ôn Lăng Âm nói: “Ngày mai gặp Ôn đại nhân.”

Dứt lời nàng xoay người ngáp một cái định về phòng ngủ ở Bắc Trấn phủ tư.

Ai ngờ đi được hai bước phía sau cũng vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Nàng dừng bước người phía sau cũng dừng lại. Nàng lại đi về phía trước lần nữa tiếng bước chân phía sau vẫn theo sát không nhanh không chậm vang lên....

Mắt thấy tới cửa phòng ngủ Việt Dao thật sự không thể nhịn được nữa, xoay người nghi hoặc nói: “Ôn đại nhân ngài đi theo ti chức làm gì?”

Chỉ huy sứ đại nhân trẻ tuổi dáng người thon dài cầm đóa hoa thạch lựu trong tay giống như cây tùng đứng thẳng dưới ánh trăng trong veo, khuôn mặt không cảm xúc nhìn nàng nhưng trong mắt rõ ràng có mong đợi.

Lạc đường?

Việt Dai chỉ phương hướng phía sau hắn: “Đại nhân đi ngược rồi đường ra phủ ở bên kia.”

Nghe vậy Ôn Lăng Âm nhíu mày, thế nhưng lại lộ ra vài phần cô đơn đáng thương. Sau một lúc lâu hắn không để ý tới phản ứng của Việt Dao lập tức lướt qua nàng đi vào phòng ngủ, đoan chính ngồi xuống trên ghế trong phòng cúi đầu nhìn đóa hoa thạch lựu trong tay, bộ dạng nhất định ăn vạ qua đêm này.

“A?” Việt Dao bị bộ dạng công khai nghênh ngang đi vào của hắn dọa sợ, nàng gãi cái ót nói: “Tình huống gì đây!”

Nếu sáng sớm hôm sau để đám cấp dưới nhìn thấy hai cấp trên ở cùng nhau thì dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!

“Ôn đại nhân? Ôn đại nhân!”

Việt Dao đi vào duỗi tay quơ quơ trước mặt Ôn Lăng Âm.

Trong bóng đêm Ôn Lăng Âm chậm rãi ngẩng đầu lên. Thần sắc hắn vẫn như thường nhưng đôi mắt lạnh lẽo như bịt kín một tầng sương mù, con ngươi hơi tan rã....

Việt Dao cuối cùng cũng biết không đúng chỗ nào, ngạc nhiên nói: “Ôn đại nhân ngài.... Ngài không phải là uống say chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.