Lược Thiên Ký

Chương 233: Q.1 - Chương 233: Bán phù (2)




Chỉ còn lại nữ tử trên mặt không còn khăn che tức đến toàn thân run rẩy.

Nói thật, bộ dáng của nàng vẫn rất xinh đẹp, nhưng Phương Hành đã miễn dịch loại nữ nhân có dung mạo như nàng.

- Đúng rồi...

Phương Hành đi đến bậc thang, đi một nửa, bỗng nhiên lại quay đầu, nhìn đám thiên kiêu đang ngơ ngác giật mình nói:

- Thuận tiện nói với các ngươi một việc, mặc kệ ngươi họ Chu hay họ Lý, thiên kiêu cũng tốt, phế vật cũng được, từ hôm nay trở đi, ở Vạn La Viện, ta là lão đại, ai dám không phục, cây chổi hầu hạ... hừ!

Nói xong ngạo kiều quay đầu, nghênh ngang rời đi.

Một đám thiên kiêu ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, đối mặt hung uy của tiểu quỷ này, vậy mà không có một cái nào dám lên tiếng.

Về tới động phủ của mình, Phương Hành thu cái ghế và bàn nhỏ ở trong động, sau đó đi ra động phủ. Leo lên một chiếc pháp toa cỡ nhỏ, liền bay về phía Kinh Quật ở trong Đại Tuyết Sơn, cái pháp toa này hắn cũng đã quên là cướp của ai, dù sao cùng một ít vụn vụn vặt vặt bày chung một chỗ, hắn đã chẳng muốn thanh lý. Thời điểm ngẫu nhiên cần đảo lộn một cái, tìm được thì dùng.

Qua tầm nửa canh giờ, liền đi tới trước một thạch nham ở phụ cận chủ điện của Đại Tuyết Sơn, ở trên thạch nham phân bố mười hai thạch động cực lớn. Cửa động đều có pháp trận ngăn cản, mà ở ngoài động thì có vô số thiên kiêu trẻ tuổi ra ra vào vào, cũng có một ít người đứng ở trước cửa động thấp giọng thảo luận, cực kỳ náo nhiệt.

- Ở đây rồi!

Phương Hành tìm một địa phương dễ làm người khác chú ý nhất. Lấy bàn nhỏ ra, đặt ghế ngồi xuống, sau đó lấy ra một lá cờ, là một pháp kỳ dùng để tế luyện pháp trận, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, trải lá cờ lên bàn, lại lấy ra một cây bút vẽ bùa và một lọ Huyết Đan tốt nhất. Sau đó cầm bút viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

- Bán Huyền Băng Lệnh, Ngự Trận Phù, người trả giá cao thì được!

Sau khi ghi xong, nhìn nhìn mấy lần, tán thán nói:

- Thật sự là rồng bay phượng múa!

Sau đó cắm lá cờ ở bên cạnh bàn, dương dương đắc ý chờ dê béo đến cửa.

Người bên cạnh thấy một màn này đều hiếu kỳ, ở xa xa ngừng chân quan sát.

Thấy chữ trên lá cờ, lập tức kinh ngạc nói:

- Chữ xấu quá...

Phương Hành giận dữ, trừng mắt về phía thanh âm kia truyền đến.

Cũng có người quan tâm nội dung trên cờ, kinh ngạc nói:

- Người này là ai, lại đi bán Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù?

Bên cạnh có người đáp:

- Sư huynh ngươi từ đại tông tới, không giống như chúng ta trải qua thí luyện. Không biết tiểu quỷ này đáng giận, người này là một người hầu của Bách Thú Tông, đụng phải đại vận, cùng tiểu công chúa của Bách Thú Tông Ứng Xảo Xảo tiến vào thí luyện, vậy mà may mắn hàng phục được Yêu thú ở trong khu thí luyện, mượn cái này thông quan, trở thành đệ tử của Đại Tuyết Sơn!

- Nếu như thế, người này cũng là người có cơ duyên a...

- Cơ duyên cái rắm, Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù trên tay hắn đều là cướp của chúng ta...

- Đáng giận, vì sao năm vị lão tổ không thu hồi Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù trên tay hắn?

Trong lúc kinh ngạc, cũng có người nói:

- Huyền Băng Lệnh quyết định chúng ta có thể mượn đọc bao nhiêu công pháp, Ngự Trận Phù thì quyết định chúng ta có thể tiến vào động phủ nào, đều là đồ vật trân quý, sao tiểu quỷ này lại cam lòng lấy ra bán? Để ở trên người hắn chẳng phải quá đáng tiếc, không bằng chúng ta ra tay đoạt lại đi? Dù sao cũng là cướp ở trên tay chúng ta!

- Phần cơ duyên này được đến không dễ, tốt nhất không nên dễ dàng vi phạm lệnh cấm, vạn nhất bởi vậy bị khai trừ sẽ không tốt!

Mọi người nghị luận nhao nhao, ngược lại có người muốn động thủ, nhưng bởi vì sợ xúc phạm quy củ, không dám tùy tiện ra tay.

Rốt cục có người kiềm chế không nổi, một đại hán tiến lên, quát lạnh nói:

- Ngươi định bán thế nào?

Phương Hành lười biếng nhìn hắn một cái, nói:

- Dù sao cũng chỉ có vài cái, người giá cao thì được... Đúng rồi, chỉ lấy Linh Thạch thượng phẩm!

Đối với người đã Trúc Cơ như hắn mà nói, Yêu Đan Linh Dược bình thường tác dụng đều không lớn, cầm cũng vô dụng.

Nhưng Linh Thạch thượng phẩm có thể dùng để tu hành, còn có thể coi như tiền đến sử dụng, càng nhiều càng tốt.

Đại hán kia nhìn xung quanh, cười lạnh nói:

- Giống như không có người tranh với ta a!

Phương Hành ngáp một cái nói:

- Vậy thì 100 viên Linh Thạch thượng phẩm, không mặc cả!

Đại hán nổi giận kêu lên:

- Tại sao ngươi không đi đoạt?

Phương Hành nói:

- Nếu trên người ngươi có cái gì để ta xem vừa mắt, ta đã sớm đoạt, còn cần ngươi dạy?

Đại hán có chút bó tay rồi, cẩn thận cân nhắc một chút, cuối cùng căm hận nói:

- Ta vừa ý hai bản công pháp nhưng chỉ có thể chọn một, 100 viên thì 100 viên, mua, vừa vặn mang về cẩn thận so sánh thử xem, tìm kiếm con đường thích hợp nhất...

Nói xong lấy ra túi trữ vật, móc 100 viên Linh Thạch thượng phẩm cho Phương Hành, sau đó cầm một tấm Huyền Băng Lệnh đi.

- Ta cũng muốn một tấm!

- Còn có ta!

Lại có hai người đồng thời đi tới, từng người lấy ra túi trữ vật, muốn thanh toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.