Lược Thiên Ký

Chương 232: Q.1 - Chương 232: Bán phù (1)




Thanh niên áo đen nghe vậy nao nao, trên mặt hiện lên chút nộ khí, nhưng rất nhanh liền áp chế xuống, thản nhiên nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, trên tay sư đệ ngươi có lẽ có không ít Huyền Băng Lệnh? Ta đã nghe ngóng qua, lúc trước ngươi từ trên tay chúng ta cướp đoạt đến Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù vẫn còn? Nếu ngươi giao cho chúng ta, chúng ta có thể làm bằng hữu...

Phương Hành khẽ giật mình, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, hỏi:

- Ngươi muốn đồ vật kia làm gì?

Thanh niên áo đen cười nhạt nói:

- Tự nhiên là tiến vào Kinh Quật của Đại Tuyết Sơn, ngươi giữ lại cũng không có tác dụng!

- Kinh Quật? Ngươi nói là muốn vào Kinh Quật, cần những vật này?

Con mắt của Phương Hành lập tức sáng ngời, hưng phấn hỏi.

Trong Đại Tuyết Sơn có Kinh Quật, chính là chỗ Kim Đan ngũ lão cất giữ các loại kinh điển bình thường thu gom, thiên kiêu tiến vào Đại Tuyết Sơn có thể tùy ý đọc qua, Phương Hành đã nghe Vạn La lão quái thuận miệng đề cập, chỉ có điều Vạn La lão quái cảm thấy kinh điển trong Kinh Quật quá bình thường, bởi vậy không có nói tỉ mỉ, thẳng đến lúc này Phương Hành mới từ trong miệng thanh niên áo đen biết được quy củ kia.

Tiến vào Kinh Quật, lại cần Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù, trên tay mình có không ít nha!

- Ai, ngươi nói cho ta nghe một chút, đồ vật này dùng như thế nào!

Phương Hành lên hứng thú, dựng cây chổi hỏi.

Diệp Hiên có chút không kiên nhẫn, lãnh đạm nói:

- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, trên tay ngươi có thứ kia hay không?

Hắn lo lắng Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù đều bị Ứng Xảo Xảo cầm đi, dù sao Phương Hành chỉ là hạ nhân.

Phương Hành nói:

- Có, còn rất nhiều!

Nói xong lấy ra một cái túi trữ vật, khẽ đảo ở trên mặt đất, đổ ra một đống nhỏ. Huyền Băng Lệnh chừng bảy tám cái, Ngự Trận Phù cũng chừng năm sáu cái, làm con mắt mấy người kia sáng người, hô hấp dồn dập.

- Những vật này ta mang đi, ngày sau có việc, có thể tới tìm ta tương trợ!

Thanh niên áo đen nói một câu, tay áo vung lên, muốn cuốn những vật kia đi.

Ngay cả thanh niên áo gai và nữ tử che mặt, thấy thế cũng vội vàng đi tới.

Các thiên kiêu khác ánh mắt đăm đăm, nhìn bộ dạng của bọn hắn, Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù hẳn đều là đồ tốt. Chỉ có điều không dám tranh đoạt với ba người kia mà thôi, chỉ có thể kiềm chế tham niệm trong nội tâm.

- Chờ một chút, ngươi còn chưa nói dùng như thế nào a!

Phương Hành thò tay ngăn trở thanh niên áo đen, hưng phấn hỏi.

- Thối lui!

Thanh niên áo đen nhíu mày, vung chưởng ấn tới Phương Hành.

Nhìn lực lượng của một chưởng này, lực đạo hùng hồn, dĩ nhiên là muốn đẩy lui Phương Hành, lấy Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù.

- Con mẹ nó, ta dễ nói chuyện ngươi nghe không hiểu sao!

Phương Hành nổi giận, bàn tay quất vào trên đầu người trẻ tuổi kia, quất tới đối phương nằm trên mặt đất.

Thanh niên áo gai và nữ tử che mặt đang bước nhanh đi tới đột nhiên ngẩn ngơ, đứng nguyên tại chỗ.

- Ngươi... nô tài kia... dám... dám đánh lén ta?

Thanh niên áo đen kia tức giận nói, giãy dụa muốn đứng lên. Hắn không cho rằng một hạ nhân may mắn thông qua thí luyện như Phương Hành có thể đánh đổ mình, chỉ cho rằng mới vừa rồi mình không đề phòng.

- Ngươi nói ta là hạ nhân? Rất tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là hạ nhân của ta!

Phương Hành giơ chân lên, hung hăng giẫm xuống, thanh niên áo đen vừa đứng lên một nửa lập tức gục xuống.

Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng, phóng ra một đạo khí cơ.

Đạo khí cơ này cũng không phải lực lượng Đạo Cơ, mà là một tia sát khí.

Người khác không cách nào từ trên đạo khí cơ kia nhìn ra tu vi của hắn. Nhưng có thể cảm giác được lực lượng bọn hắn không cách nào ngăn cản.

- Ngươi... Ngươi...

Thanh niên áo đen khiếp sợ nói không ra lời, đáy lòng cảm thấy sợ hãi.

- Hiện tại nói cho chủ nhân, Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù này dùng như thế nào?

Phương Hành giẫm ngực của thanh niên áo đen, lành lạnh nói.

Thanh niên áo đen run rẩy, nhìn trên người Phương Hành sát khí càng lúc càng đậm, rất nhanh phản ứng qua, lựa chọn trung thực trả lời:

- Đại Tuyết Sơn có mười hai Kinh Quật, Ngự Trận Phù có thể tiến vào Kinh Quật bất đồng, Huyền Băng Lệnh... quyết định ngươi có thể mượn đọc bao nhiêu công pháp... Đạo hữu... Diệp Hiên ta có mắt như mù, cầu ngươi... tha ta...

- Sớm nói ra chẳng phải xong!

Phương Hành buông lỏng chân, lại đá một cái, đá thanh niên áo đen bay ra ngoài thật xa, sau đó thu Huyền Băng Lệnh, cầm chổi đi vào đại điện, lúc đi ngang qua thanh niên áo gai và cô gái che mặt đang ngây người, đột nhiên dừng chân, húc cán chổi vào trên mặt thanh niên áo gai, cây chổi được quán chú linh lực kiên hơn thép tinh, lực lượng rất nặng.

Ba… thanh niên áo gai kêu rên một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài.

Nếu như đã động thủ, Phương Hành liền không do dự, tiện tay giải quyết thanh niên áo gai, sau đó đảo mắt, nhìn nữ tử che mặt, không nói một lời, chỉ nhìn mà thôi.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Thanh âm của cô gái che mặt run rẩy, ngón tay muốn vận chuyển pháp quyết, lại sợ đến vận chuyển không được.

Phương Hành nhìn nửa ngày, bỗng nhiên thò tay kéo lấy khăn trắng trên mặt nàng, tập trung nhìn vào, không khỏi nhíu mày mắng:

- Ngươi lớn lên không quá xinh đẹp, che khăn làm cái quái gì, còn tưởng ngươi là mỹ nữ chứ!

Nói xong ném khăn trắng đi, vác cây chổi đi vào đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.