Phương Hành bất mãn:
- Ta đã đáp ứng điều kiện của ngài, còn quét rác?
Vạn La lão quái lén lén lút lút nói:
- Ngươi biết cái gì, lão phu là coi trọng ngươi, nhưng cũng có người không thích ngươi nha, lão quỷ Sở Thái Thượng kia vẫn cảm thấy ngươi làm việc không hợp quy củ, thực gặp phải ngươi, nhất định sẽ làm khó dễ ngươi, bây giờ ngươi ở chỗ của lão phu quét dọn mấy ngày, đến lúc đó hắn có hỏi, ta nói đã phạt ngươi rồi, xem như qua chuyện...
Phương Hành triệt để bó tay rồi, không ngờ mình lại thành người quét rác.
Bốn ngày thoáng một cái đã qua, các thiên kiêu đi tới Băng Âm Cung, cũng đều ở trong mấy ngày này tiến vào sâu Đại Tuyết Sơn, bởi vì Phương Hành và Ứng Xảo Xảo một đường cướp sạch, làm tất cả thiên kiêu đều bị mất Huyền Băng Lệnh, các thiên kiêu lại kinh tài tuyệt diễm, cũng không cách nào bằng thực lực bản thân thông qua thí luyện, như vậy vòng thí luyện thứ nhất, trừ hai người bọn họ ra, vậy mà toàn quân bị diệt.
Rơi vào đường cùng, Hồ Cầm Lão Nhân đành phải truyền thư cho Băng Âm Cung cung chủ, tự mình tiến vào nơi thí luyện, cứu ra các thiên kiêu bị đông lạnh như băng côn, sau khi nghỉ ngơi một ngày, lần nữa phân phát Huyền Băng Lệnh, tu chỉnh cấm chế thí luyện, để cho bọn hắn thí luyện lại, mà đối với sự tình đại đồ đệ của mình tự chủ trương, đào thải một nửa thiên kiêu, sau đó sắp xếp hai mươi mấy đệ tử nổi bật của Băng Âm Cung vào, Hồ Cầm Lão Nhân không nói gì, coi những đệ tử này như thiên kiêu bình thường đến đối đãi.
Mà các thiên kiêu tiến vào trong Đại Tuyết Sơn, thì lại dựa theo thí luyện lấy được Ngự Trận Phù bất đồng, phân biệt tiến vào năm viện của Đại Tuyết Sơn, năm viện này, là do năm Kim Đan Chân Nhân mở ra.
Theo thứ tự là Huyền Âm Viện do Hồ Cầm Lão Nhân phụ trách, Sở Vương Đình lão tổ Sở Thái Thượng phụ trách Hoàng Đạo Viện, Vạn La lão quái phụ trách Vạn La Viện, cao nhân kiếm đạo lánh đời Mạc Long Ngâm phụ trách Tẩy Kiếm Viện, Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn Tông Trương Đạo Nhất phụ trách Quỷ Thần Cốc.
Năm viện ai cũng có sở trường riêng.
Xôn xao... Xôn xao...
Phương Hành tay cầm cây chổi, hữu khí vô lực quét rác.
Trên mặt đất vốn trơn nhẵn như kính, hắn tự nhiên cũng không có cái gì để quét dọn, chỉ là bày ra bộ dáng mà thôi.
- A, hạ nhân chính là hạ nhân, dù may mắn nhận được cơ duyên ở Đại Tuyết Sơn, cũng tránh không được làm việc hạ nhân!
Đang quét, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến, ở nơi xa đi ra một đám người tuổi trẻ.
Cầm đầu là hai nam một nữ, một nam tử bên trong mặc áo gai, trên cánh tay thêu một con rắn nhỏ màu xanh trông rất sống động, chính giữa là một nữ tử trên mặt che lụa trắng, dáng người yểu điệu, chỉ là che mặt, thấy không rõ dung mạo thế nào, nam tử thứ ba thì mặc áo đen, dáng người thon dài, chừng ba mươi tuổi, rất có khí độ.
Nhóm người này, đúng là các thiên kiêu được phân phối đến Vạn La Viện, ba người trước nhất xem như cầm đầu của đám thiên kiêu này, những người kia bị Phương Hành ăn cướp ở trong Đại Tuyết Sơn, đều nhớ rõ hắn và Ứng Xảo Xảo, hai bại hoại đáng giận của Bách Thú Tông kia, chỉ là Ứng Xảo Xảo thân phận đặc thù, hôm nay đã trở thành đệ tử của Hồ Cầm Lão Nhân, thân phận gần với Diệp Cô Âm, hơn nữa nàng ở trong Huyền Âm Viện, bọn hắn không trêu chọc nổi, nên trút tất cả oán khí lên người Phương Hành.
Nếu không phải vừa vào Vạn La Viện, không dám làm càn quá mức, bọn hắn sớm đã đánh Phương Hành một trận cho bỏ ghét.
- Hứ...
Phương Hành lười biếng liếc nhìn đám người kia, không muốn khi dễ bọn tiểu bối này.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là, trên người đối phương thật không có bao nhiêu chất béo, một ít tài nguyên tu luyện của Linh Động cảnh, hắn đã hoàn toàn không để vào mắt, Trúc Cơ cảnh cần, thì bọn hắn không có!
- Hừ, xem ra tiểu quỷ này không phục lắm, Diệp huynh, không bằng chúng ta ra tay giáo huấn hắn một trận?
Người tuổi trẻ áo gai thấy bộ dáng kia của Phương Hành, trong nội tâm nộ khí càng tăng, thấy bốn phía không người, liền nhìn hai người khác nói.
- Bất quá là đối phó một hạ nhân, cần gióng trống khua chiêng như vậy sao? Tìm mấy hạ nhân ra tay giáo huấn là tốt rồi!
Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng nói, có chút khinh thường.
- Diệp huynh, theo ngươi thì sao?
Thiếu niên áo gai có chút không cam lòng, nhìn người tuổi trẻ áo đen hỏi.
Người tuổi trẻ áo đen nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên hắn mỉm cười nói:
- Mọi người đều là đệ tử của Vạn La Viện, tương lai đi ra ngoài coi như đồng môn, cần gì so đo như thế?
Nói xong cất bước tiến lên, mỉm cười, nhìn Phương Hành vái chào nói:
- Vị sư đệ Bách Thú Tông này, tại hạ Diệp Hiên, có việc muốn nhờ!
- Gia hỏa này thoạt nhìn rất chán ghét...
Phương Hành vừa nhìn thấy nam nhân lớn lên còn đẹp trai hơn mình liền chán ghét, thấy thanh niên áo đen nho nhã lễ độ, trong nội tâm càng khó chịu, đánh giá đối phương một cái nói:
- Có rắm mau thả!