Lược Thiên Ký

Chương 230: Q.1 - Chương 230: Cơ duyên của Phương Hàn (1)




Vạn La lão quái thở dài giải thích:

- Năm đó Hồ Cầm lão nhân có thể còn sống xuất quan thật sự là vận khí, lúc ấy hắn bị Thập Sát ở trước khi chết thi triển nguyền rủa cuốn lấy, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, cái gọi là bế tử quan, trên thực tế là nằm chờ chết. Âm Sát quấn thân, dây dưa thần hồn, cả người đã phát điên, lúc gần chết lại trong lúc vô tình đánh nát vách đá, phát hiện một Ngọc mạch che dấu ở dưới Băng Âm Cung... Ngọc mạch kia, chính là Thái Âm Huyền Ngọc!

- Danh tự chính là Hồ Cầm lấy, bởi vì lúc trước ở trong Tu Hành Giới, vậy mà không có người nghe nói qua loại Ngọc mạch này, hơn nữa theo lẽ thường, loại hàn ngọc này cũng không tính thượng đẳng, chỉ là khi đó Hồ Cầm bị nguyền rủa quấn thân lại ngoài ý muốn phát hiện, trong ngọc này ẩn chứa hàn khí, vậy mà có thể áp chế lực lượng nguyền rủa trong cơ thể hắn, cũng nhờ lợi dụng ngọc này, hắn mới có thể sống sót!

- Đương nhiên, về sau Hồ Cầm lão nhân nghiên cứu ngọc này, lại phát hiện loại ngọc này có rất nhiều tác dụng, cũng thúc đẩy kế hoạch hiện tại của chúng ta, ngày sau ngươi sẽ biết, bây giờ ta không thể nhiều lời, nhưng ngươi cần phải biết, lúc ấy Hồ Cầm trúng chỉ là Sát Linh quấn thân, bởi vậy có thể dùng loại hàn ngọc này hóa giải, mà ngươi trúng Sát Linh, lại đồng nguyên với Chân Linh, làm bẩn Đạo Cơ, cùng ngươi đồng sinh đồng tử, căn bản không cách nào dựa vào Thái Âm Huyền Ngọc hóa giải, chỉ có thể dựa vào nó áp chế, nhưng vì vậy...

Ánh mắt của Vạn La lão quái ngưng trọng nhìn về phía Phương Hành, nói:

- Ngươi cả đời sẽ không cách nào ly khai ngọc này, không ngừng dùng càng nhiều Thái Âm Huyền Ngọc đến hóa giải sát khí trên Đạo Cơ, nhưng Ngọc mạch này dú sao cũng có hạn, lão phu sống gần tám trăm năm, cũng chỉ ở dưới Băng Âm Cung thấy qua loại hàn ngọc này, hơn nữa số lượng còn không nhiều. Dùng không được bao lâu sẽ tiêu hao sạch sẽ...

Sắc mặt Phương Hành dần dần ngưng trọng.

Sự tình Vạn La lão quái nói rất đáng được coi trọng. Đúng vậy, nếu mình dựa vào Thái Âm Huyền Ngọc tới áp chế Sát Linh, không nói tới ảnh hưởng tu vi tăng tiến, chỉ nói nhu cầu về loại hàn ngọc này, sẽ thành chế ước lớn nhất cả đời mình, nhất là dù Băng Âm Cung chịu không ngừng cung cấp hàn ngọc cho mình, Ngọc mạch kia cũng không phải lấy không hết...

- Phương pháp ngài nói là gì?

Phương Hành nhìn về phía Vạn La lão quái, khuôn mặt bình tĩnh nói.

Vạn La lão quái nói:

- Năm đó lão phu gặp thấy Hồ Cầm khổ sở, cũng có chút khó chịu, liền dùng mười năm nghiên cứu biện pháp giải quyết nguyền rủa, cuối cùng để cho ta ở trong lúc vô tình, lợi dụng một môn huyền quyết không trọn vẹn mà khi còn trẻ ta lấy được, nghiên cứu ra một biện pháp có khả năng đi thông, chỉ tiếc khi đó Hồ Cầm lão đầu đã tự mình giải quyết nguyền rủa, nên chưa kịp thí nghiệm. Có chút phong hiểm, bất quá nếu tu thành, cũng xem như lão phu cho ngươi một đại tạo hóa...

- Ta muốn thử một lần!

Phương Hành không chút do dự đáp ứng.

Vạn La lão quái ngẩng đầu nhìn hắn, điềm nhiên nói:

- Nếu biện pháp kia đi thông, sẽ mang đến cho ngươi chỗ tốt không gì sánh kịp, nhưng nếu không thông, ngươi cũng sẽ hối tiếc không kịp, có khả năng Đạo Cơ nứt vỡ, trở thành phế nhân!

Phương Hành cực kỳ chăm chú nói:

- Ta vẫn muốn thử một lần!

Nét mặt của hắn cực kỳ trịnh trọng.

Dù biện pháp này có phong hiểm, cũng hơn cả đời dựa vào Thông Minh U Hàn Ngọc áp chế sống qua ngày.

Còn nữa, hắn cũng có chút tin tưởng Vạn La lão quái, theo Đại Bằng Tà Vương nói, thời điểm lão quái này trẻ tuổi, cũng là một quái tài hiếm thấy danh dương Tu Hành Giới, người khác tu hành, đều chuyên chú một đạo, tăng lên tu vi, từng bước phát triển, nhưng lão quái này lại là một quái tài, được xưng không gì không biết, không chỗ không thông, đủ loại đồ vật, không có thứ gì hắn không cảm thấy hứng thú, không đi nghiên cứu.

Bởi vì nghe nói Hồ Cầm Lão Nhân trúng nguyền rủa, liền phí mười năm nghiên cứu pháp môn hóa giải nguyền rủa, là có thể thấy lốm đốm, mà từ góc độ khác, một quái tài phân tâm ở nhiều chuyện khác như vậy, lại có thể kết thành Kim Đan, đủ thấy thiên phú kinh người của hắn, nếu như không phân tâm quá nhiều, nói không chừng hiện tại đã là Nguyên Anh cảnh...

- Rất tốt, ngươi đã có đảm lượng này, lão phu há có thể không cùng ngươi đánh cược một lần?

Vạn La lão quái rất nghiêm túc nhìn Phương Hành nửa ngày, mới chậm rãi nhẹ gật đầu nói:

- Trong khoảng thời gian này, lão phu sẽ rút chút thời gian, bổ khuyết toàn bộ môn thần thông kia, về phần ngươi, thì tạm thời vững chắc tu vi đi, xem ra năm lão gia hỏa chúng ta vì các thiên kiêu chuẩn bị thần thông pháp quyết, đối với ngươi đều vô dụng...

Phương Hành nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, kinh ngạc nói:

- Vì cái gì?

Vạn La lão quái cười ha ha, nói:

- Chỉ tiếc năm đó lão phu không có dũng khí tu luyện pháp môn này, nếu không danh hào Sở Vực đệ nhất nhân sớm đã là của ta, khi nào đến phiên lão tiểu tử Hồ Cầm kia?

Phương Hành giật mình, chậm rãi nhẹ gật đầu, trong nội tâm ẩn ẩn có chút chờ mong.

Lại căn dặn vài câu, Vạn La lão quái bảo Phương Hành ra ngoài, nhìn dáng vẻ hưng phấn của hắn, tựa hồ ước gì lập tức bắt đầu nghiên cứu môn thần thông kia, để cho Phương Hành tu luyện nhìn xem hiệu quả.

- Được được được, ta đi... đúng rồi, ta ở trong khoảng thời gian này làm gì?

Phương Hành chắp tay sau lưng định ly khai, nhưng chợt nhớ tới chuyện này.

Vạn La lão quái không chút nghĩ ngợi nói:

- Quét rác đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.