Lược Thiên Ký

Chương 310: Q.1 - Chương 310: Cầu đá nhỏ (1)




- Bay qua ngọn núi này, là trận mạch do lão tổ của ta tọa trấn, ngươi nên thả ta ra đi à nha?

Ở thời điểm này, Phương Hành mang theo Sở Từ, trói lão giả áo bào xám lại đi tới biên giới Huyền Vực, chỉ thấy nơi đây chính là một ngọn núi thấp, cao bất quá 300 trượng, thế núi bằng phẳng, một đường nhỏ uốn lượn, nối thẳng đỉnh núi, bên cạnh cũng có một lối nhỏ, có thể vòng quanh thế núi đi qua, theo như lão bộc này nói, Kim Quang Lão Tổ của bọn hắn là ở sau ngọn núi này, trấn thủ một trận mạch.

- Tốt, ngươi trước ăn viên thuốc này, tiến vào túi trữ vật!

Phương Hành đánh giá thử xem, ném cho lão bộc này một viên An Tức Đan.

Lão bộc bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác mạng nhỏ ở trong tay người khác, cũng không phản kháng được, đành phải nuốt xuống.

Phương Hành cất lão bộc vào trong túi trữ vật, giật tay áo của Sở Từ, lướt về phía đỉnh núi.

Dọc theo đường nhỏ lên núi, không bao lâu đã đến sau núi, chỉ thấy trong núi hoặc ngồi hoặc đứng, có gần trăm tu sĩ, tu vi có Linh Động, cũng có Trúc Cơ, thậm chí còn có vài Kim Đan cảnh, mà ở dưới núi, khoảng cách bất quá ngàn trượng, là Huyền Vực tiên khí mờ mịt, nhưng đám người kia đều không dám tới gần.

- Lão huynh, nhiều người như vậy vì sao đều ở trên núi ăn gió, sao không đi tới phụ cận Huyền Vực chờ?

Phương Hành mang theo Sở Từ đi tới, tìm một Trúc Cơ cảnh thoạt nhìn quen mặt, mở miệng hỏi thăm.

- Ai, trận mạch phía dưới đã bị Tây Mạc Kim Quang nhất mạch chiếm, không cho người khác tới gần, Kim Quang Lão Tổ kia rất hung, đi xuống là muốn chết, ngươi không thấy Kim Đan cảnh cũng chỉ có thể ở trong rừng sao?

Tu sĩ kia thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói.

- A a, ngươi tiếp tục chờ đi...

Phương Hành lui trở lại, bảo Sở Từ tìm chỗ nghỉ ngơi, mình thì đi nghe ngóng tin tức, Sở Từ đã trải qua mấy sự tình, lá gan cũng trở nên lớn chút, nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, Phương Hành cũng bất đắc dĩ, đi theo thì đi theo, đừng quấy rầy mình tìm hiểu tin tức là được, rất nhanh, gặp người nói tiếng người, thấy quỷ nói chuyện ma quỷ, nghe ngóng thế cục ở nơi đây không sai biệt lắm.

Lão giả áo bào xám kia không có nói sai, Kim Quang Lão Tổ của bọn hắn xác thực chiếm một trận mạch, là cầu đá ở dưới núi kia, hơn nữa còn rất bá đạo, căn bản không cho tu sĩ khác tới gần, nghe nói vì cướp đoạt cầu đá kia, từ hôm qua đến hôm nay, đã chém giết qua mấy trận, có hơn mười người bị Kim Quang Lão Tổ giết, trong đó còn có ba Kim Đan!

Giết đến lúc này, chúng tu sĩ đều sợ, đã không có người dám đi trêu chọc Kim Quang lão quái.

Xem ra tình huống còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng...

Trong lòng Phương Hành khẽ thở dài, vốn còn muốn tới giết nữ tử họ Kim kia, lại không nghĩ tới, Kim gia các nàng lại có một Kim Đan tọa trấn ở đây, kể từ đó đừng nói giết nàng, ngay cả tiến vào Huyền Vực cũng là một sự tình rất khó giải quyết.

Tuy bắt giữ lão giả áo bào xám, nhưng hắn không cho rằng mình thật có thể dùng lão bộc này đổi một cơ hội tiến vào Huyền Vực, lão bộc này cũng chỉ là vì mạng sống, mới khoác lác nói mình trọng yếu như thế mà thôi, đoán chừng nếu mình thật cưỡng ép lão bộc này đi qua tìm Kim Quang lão quái đàm phán, lão quái kia sẽ trực tiếp chụp chết mình...

- Chờ ở chỗ này cũng không phải biện pháp, ta đi qua thương lượng với Kim Quang lão quái xem sao...

Lúc này, một đạo nhân áo đen ở cách đó không xa đứng lên, lông mày nhíu chặt, lướt xuống núi, người này cũng là Kim Đan cảnh, đã mang đến hơn mười đệ tử, vừa rồi Phương Hành đã nghe ngóng qua, là Phục Ngưu lĩnh Thái Huyền Môn gì đó, nghe nói hôm qua đã đến, chỉ là Kim Quang Lão Tổ hung hăng, bọn hắn đoạt không lại trận mạch, nên chỉ có thể chờ.

- Kim Quang đạo hữu... Có thể nói chuyện một chút hay không?

Đạo nhân áo đen lướt xuống núi, ở rất xa liền cung kính vái chào, khách khí hỏi.

- Có cái gì phải nói, người muốn đoạt trận mạch này đã chết mười cái, ngươi cũng muốn thử xem?

Kim Quang lão quái trợn mắt, lành lạnh nhìn sang, nói chuyện rất không khách khí.

Đạo nhân áo đen cuống quít nói:

- Kim Quang đạo hữu là đại tu đỉnh phong ở Tây Mạc, uy chấn Nam Chiêm Bộ Châu, Hắc Khiếu lão đạo ta mới Kết Đan không lâu, sao dám đến vuốt râu hùm? Chỉ là có một chuyện thương lượng, đợi sau khi tiểu bối của Kim Quang đạo hữu đều tiến vào Huyền Vực, nếu trận mạch còn chưa đóng, có thể để cho mấy tiểu bối của ta mượn đường đi vào hay không? Nếu như được, xem như Thái Huyền Tông ta thiếu đạo hữu một nhân tình...

- Ha ha, ngươi muốn mượn đường?

Kim Quang Lão Tổ cười lạnh:

- Tốt, 100 Linh Tinh một người, già trẻ không gạt!

- 100 Linh Tinh?

Nghe con số này, đạo nhân áo đen lộ vẻ khó xử, trong núi rừng cũng xôn xao.

- 100 Linh Tinh? Lão quái này điên rồi sao?

- Nếu hợp lý, chúng ta cho hắn cũng không sao, nhưng 100 Linh Tinh, chúng ta lấy đâu ra chứ?

Trong lúc nhất thời, chúng tu sĩ ở trong rừng nghị luận nhao nhao, đều nhíu chặt lông mày.

Linh Tinh mà Kim Quang lão quái nói, là tiền cao cấp nhất của Tu Hành Giới, đồng nguyên với Linh Thạch, lại không phải Thiên Địa tạo ra, mà là người tu hành dùng Linh Thạch cực phẩm làm tài liệu luyện chế ra, mỗi luyện chế thành một viên Linh Tinh, thì cần tiêu hao gần trăm viên Linh Thạch cực phẩm, bởi vì luyện chế phức tạp, bởi vậy giá trị của nó vượt xa trăm viên Linh Thạch cực phẩm, cực kỳ khó được.

Linh Tinh như vậy, bình thường đều là Kim Đan cảnh dùng để bổ sung đan quang tiêu hao, giá trị liên thành, một viên đã khó được, Kim Quang lão quái lại công phu sư tử ngoạm, há mồm muốn 100 viên, cái này căn bản không phải đang thương lượng, mà là làm khó người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.