- Cầm không ra thì cút!
Kim Quang lão quái hét lớn, không chỉ nhìn đạo nhân áo đen, còn nhìn về phía núi rừng:
- Trận mạch này là lão phu đẫm máu chiến đấu đoạt được, ngươi lại là cái gì, một chút trả giá cũng không đưa liền muốn chiếm tiện nghi? Nếu có Linh Tinh thì lấy ra, lão phu cho ngươi mượn đường cũng không sao, nếu không có Linh Tinh, thì nhanh cút đi, lão phu thà nhìn nó chậm rãi đóng lại, cũng sẽ không tiện nghi các ngươi!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
Phương Hành bật cười, nghĩ thầm tính tình của Kim Quang lão quái này cũng có vài phần phong thái giống ta...
Đạo nhân áo đen đường đường là Kim Đan cảnh, lại bị Kim Quang lão quái nói xấc xược, sắc mặt quả thực rất khó coi, nhưng nghĩ tới Kim Quang lão quái hung hãn, lại không dám nổi giận, trong lòng nghĩ dùng đại cục làm trọng, cười nói:
- Kim Quang đạo hữu, cũng không ta không chịu trả giá, chỉ là 100 Linh Tinh một người, thật sự quá đắt, không biết Kim Quang đạo hữu có thể dàn xếp một chút hay không...
- Chê đắt?
Kim Quang lão quái cười lạnh:
- Ai cũng không biết trong Huyền Vực có tiên duyên gì, bao nhiêu tiên duyên, nhưng có thể được đám người ở Thần Châu kia coi trọng như thế, tất nhiên là đồ vật khó lường, sớm đi vào một ngày, sẽ nhiều một phần hi vọng, đi vào muộn một ngày, ngược lại có khả năng cái gì cũng không kiếm được, hắc hắc, đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi, cao thủ đi tới Tuyệt Yêu Lĩnh này là càng ngày càng nhiều, cạnh tranh sẽ càng ngày càng kịch liệt, bằng thực lực của ngươi, đợi một trăm ngày cũng không đoạt được trận mạch, kể từ đó, còn chê đắt sao?
- Cái này... Cho ta suy nghĩ một chút...
Đạo nhân áo đen khó xử, chậm rãi lui trở lại.
- Hắc hắc, Kim Quang lão quái này căn bản là không muốn cho mượn đường...
Phương Hành cười lạnh lùng, trong nội tâm ẩn ẩn đoán được cái gì, nếu Kim Quang lão quái thật muốn mượn trận mạch này phát một số tiền của phi nghĩa, tất nhiên sẽ không kêu giá cao như vậy, ít nhất cũng sẽ cho người trả giá, có thương có lượng mới bình thường, nhưng hôm nay hắn mới mở miệng là 100 Linh Tinh, lại không cho người trả giá, cái này đã nói rõ, lão vương bát đản kia căn bản không muốn cho người mượn đường.
Mà nguyên nhân, Phương Hành cũng ẩn ẩn hiểu được, Huyền Vực trọng yếu như thế, tự nhiên mỗi người đều muốn đi vào tìm tòi, nhưng vào không được, bọn hắn chỉ muốn đưa tiểu bối của mình vào, lại không muốn để cho người khác vào.
Dù sao ai cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiên duyên, dựa vào cái gì đưa người bên ngoài vào cạnh tranh với tiểu bối của mình?
Kể từ đó, ý nghĩ muốn thông qua tiền tài thu mua tiến vào Huyền Vực là căn bản không thể thực hiện được, hơn nữa coi như chờ ở chỗ này, cũng không phải biện pháp, Kim Quang lão quái đi, không chừng còn sẽ đến Lục Quang lão quái Hắc Quang lão quái… dù sao vừa rồi Kim Quang lão quái nói cũng không sai, càng ngày càng nhiều cao nhân chạy đến, nơi đây cạnh tranh chỉ sẽ càng kịch liệt.
Vào lúc này không nghĩ biện pháp đi vào, dù lại đợi thêm mười ngày nửa tháng, cũng chưa chắc có biện pháp.
- Tiểu Cửu, chúng ta làm sao bây giờ?
Sở Từ cũng phát hiện tiến vào Huyền Vực khó hơn nàng tưởng tượng nhiều, hết sức uể oải ngồi ở bên người Phương Hành.
- Nếu không ta bán ngươi, xem có đáng giá 100 Linh Tinh hay không?
Phương Hành nhìn Sở Từ hỏi.
Sở Từ thở phì phì nhìn Phương Hành, véo hắn một cái.
- Lại véo ta!
Phương Hành thò tay gõ đầu Sở Từ một cái, đau đến Sở Từ ôm đầu trừng hắn.
Tên vương bát đản này thật không biết thương hương tiếc ngọc sao?
Phương Hành không để ý tới nàng, ngồi dưới đất, cầm nhánh cây vẽ vài vòng, hình như suy nghĩ cái gì.
- Ai...
Qua nửa ngày, Phương Hành bỗng nhiên thở dài, đứng dậy đi tới chỗ của đệ tử Thái Huyền Môn tụ tập.
Sở Từ vội vàng đứng lên, nghĩ thầm gia hỏa này lại muốn làm gì? Cũng đừng ném mình ở lại a.
- Ngươi đi đâu vậy?
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Ta đi tìm mấy Kim Đan cảnh thương lượng một chút, tiêu diệt Kim Quang lão quái!
Sở Từ nghe vậy, nhất thời hoảng sợ, nghĩ thầm ngươi một Trúc Cơ cảnh, ở đâu ra lá gan, muốn tiêu diệt một Kim Đan lão tổ?