Lược Thiên Ký

Chương 269: Q.1 - Chương 269: Đại Tuyết Sơn loạn (2)




- Đã đến lúc này, vẫn còn giả bộ hồ đồ, đi lên nói chuyện cho lão phu...

Nói xong vung tay, hóa thành một cự chưởng dài đến hơn mười trượng, bắt về phía Hầu Quỷ Môn.

Hầu Quỷ Môn hoảng sợ, nhưng không chịu bó tay, quay đầu trốn vào trong cốc, đồng thời kêu to:

- Trưởng lão cứu mạng...

Oanh...

Bàn tay của Sở Thái Thượng bắt đến sau lưng Hầu Quỷ Môn, nhưng ngay lúc này, trong Quỷ Thần Cốc xuất hiện một bóng trắng, như thiểm điện đánh úp lại, trong chốc lát chắn ở trước người Hầu Quỷ Môn, phất trần quét qua, có lực lượng ngập trời càn quét, cự chưởng của Sở Thái Thượng tan biến vô hình, người này râu tóc bạc trắng, dáng người thấp bé, trên tay cầm phất trần, đúng là Thái Thượng trưởng lão Trương Đạo Nhất của Đại Diễn Tông.

- Sở đạo hữu, đồ tôn của ta có chỗ nào đắc tội ngươi, lại trực tiếp đến Quỷ Thần Cốc ta bắt người?

Thần sắc của Trương Đạo Nhất bình thản, lạnh giọng nói, đồng thời ánh mắt quét qua, thấy Tiêu Tuyết bị Sở Thái Thượng trói buộc, không khỏi khẽ giật mình, thản nhiên nói:

- Tiêu nha đầu của Tẩy Kiếm Viện cũng bị ngươi bắt, xem ra hỏa khí của ngươi không nhỏ nha...

Lúc này Sở Thái Thượng đâu có tâm tư giải thích cặn kẽ với Trương Đạo Nhất, lạnh lùng nói:

- Trương Đạo Nhất, ta chỉ hỏi ngươi, tiểu đồ của ngươi lẻn vào Lạc Tuyết Cốc, quấy phá thí luyện mà ta và Hồ Cầm đạo hữu bố trí, làm hại hậu bối của ta mất đi cơ hội kế thừa Long Huyền Tranh, còn thuận tay đánh cắp năm viên Long Huyết Thánh Đan của Sở Vương Đình ta, phạm phải tội lớn ngập trời, việc này ngươi có biết hay không?

Trương Đạo Nhất nghe vậy, không khỏi nao nao, nhìn về phía Hầu Quỷ Môn.

Vẻ mặt Hầu Quỷ Môn mê mang sắp khóc lên, ngơ ngác nói:

- Ta cái gì cũng không biết a...

Sở Thái Thượng quát:

- Long Huyết Thánh Đan ở trong túi trữ vật của ngươi, còn nói xạo hay sao?

Hầu Quỷ Môn ủy khuất nói:

- Ta không biết là ai đặt ở trong túi trữ vật của ta?

Chỉ có điều lời này vừa nói ra, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin, giá trị của Long Huyết Thánh Đan này ai cũng hiểu, ai sẽ cam lòng bỏ vào túi trữ vật của hắn?

Trong lúc nhất thời, Hầu Quỷ Môn vò đầu bứt tai, ngừng lại một chút, cuối cùng nói:

- Ta bị xú nữ nhân kia... a không, bị Tiêu Tuyết cô nương bức trốn vào trong pháp trận, lại bị người đánh trộm, sau khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong một cái hồ, trong túi trữ vật cũng nhiều ra một viên thuốc... Tiêu Tuyết cô nương, ngươi phải làm chứng cho ta...

Tiêu Tuyết nghe Hầu Quỷ Môn thuận miệng xưng mình là “xú nữ nhân”, cảm thấy không vui, hơn nữa lúc ấy nàng xác thực không cảm giác đến trong cốc có người thứ 3 tồn tại, khinh thường nói dối, hừ lạnh một tiếng nói:

- Thời điểm ta phá trận, cùng ngươi gần trong gang tấc, nhưng không phát giác có người, ngược lại sau khi phá trận, phát hiện trên mặt đất có một cái túi trữ vật, bên trong có một viên Long Huyết Đan!

Hầu Quỷ Môn cuống đến phát khóc, hét lớn:

- Ta nói là sự thật, tuyệt không hư ngôn... Cái túi trữ vật kia không phải của ta...

Lúc này hắn cảm giác dù có 100 cái miệng cũng nói không rõ, ai biết vô duyên vô cớ sẽ chọc phải phiền toái như vậy?

Trương Đạo Nhất nhìn thoáng qua đồ tôn của mình vẻ mặt uất ức, hừ lạnh một tiếng, nhìn Sở Thái Thượng nói:

- Tuy lão phu còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin tưởng dùng cách làm người của hắn, sẽ không làm ra sự tình bực này!

- Ngay cả Tiêu nha đầu cũng chứng minh viên thuốc này là đồ tôn của ngươi làm rơi, ngươi nói một câu tin tưởng nhân phẩm của hắn, liền có thể giải thích mọi chuyện sao? Thử hỏi ở trong Đại Tuyết Sơn này, ngoại trừ năm người chúng ta, còn ai có tư cách lẻn vào trong pháp trận của đồ tôn ngươi đánh lén hắn, lại không bị Tiêu nha đầu phát giác? Trương Đạo Nhất, việc này trọng đại, lão phu phải tra minh bạch, ngươi chớ có ngăn ta...

Sở Thái Thượng lạnh lùng nghiêm nghị nói, tu vi của Trương Đạo Nhất không bằng Hồ Cầm, thậm chí kém hắn một bậc, cho nên hắn không quá kiêng kỵ, hơn nữa sự tình càng ngày càng phức tạp, hắn quả thực có chút nén không được tức giận, thậm chí trong nội tâm đã bắt đầu cân nhắc, chẳng lẽ là mấy lão quỷ khác kiêng kị Sở Vương Đình chúng ta thế lớn, muốn liên thủ âm thầm ngáng chân Vương Đình sao?

Càng nghĩ như vậy, thì nói chuyện càng không khách khí, ẩn ẩn muốn hùng hổ dọa người...

Nhưng Trương Đạo Nhất thân là Kim Đan lão tổ, Thái Thượng trưởng lão của Đại Diễn Tông, há sẽ không có chút tính tình?

Vốn còn muốn nói vài lời, tra cái tinh tường, nhưng thấy Sở Thái Thượng không để mình vào mắt, vì mấy viên đan dược mà làm ầm ĩ, rống to gọi nhỏ, hại mình mất hết mặt mũi, lửa giận trong lòng cũng lên cao quát:

- Lão phu muốn ngăn ngươi, có bản lĩnh ngươi xông vào Quỷ Thần Cốc của ta thử xem?

- Chỉ là cái phá cốc, có thể ngăn được ta?

Sở Thái Thượng cũng nổi giận, lệ quát một tiếng, quanh người bốc lên kim hỏa.

- Lão tổ, không nên vội vã ra tay...

Trong nội tâm Sở Hoàng Thái Tử càng cảm giác không đúng, vội vàng ngăn cản, nhưng Sở Thái Thượng dưới cơn thịnh nộ đã rống to một tiếng, bắt về phía Hầu Quỷ Môn ở trong Quỷ Thần Cốc, Trương Đạo Nhất thấy thế hất phất trần lên, kéo Hầu Quỷ Môn về phía sau, sau đó chân đạp mạnh, đại địa run rẩy, huyền môn diễn sinh, trống rỗng xuất hiện tám cánh cửa cực lớn, kết thành pháp trận, muốn vây khốn Sở Thái Thượng.

Oanh...

Sở Thái Thượng vận chuyển huyền pháp, cường lực phá trận, trong lúc nhất thời chung quanh Quỷ Thần Cốc bão tố trận trận, làm các tiểu bối chạy trối chết.

- Người Sở Vương Đình thật hung hăng càn quấy, ta phải mời sư tôn đến chủ trì công đạo!

Tiêu Tuyết bị Sở Thái Thượng phong bế tu vi, nhưng vẫn có thủ đoạn đưa tin cho sư tôn, trên trán hiện lên một đạo kiếm phù như ẩn như hiện, mặc niệm:

- Sư tôn, đồ nhi bị người Sở Vương Đình đả thương, trói ở cửa Quỷ Thần Cốc...

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Đại Tuyết Sơn bắt đầu loạn cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.