Lược Thiên Ký

Chương 300: Q.1 - Chương 300: Điểm Tướng Thành (1)




Tòa thành trì phía trước lại gọi là Điểm Tướng Thành, tục truyền chính là lúc Trục Yêu đại chiến, Nhân tộc ở đây điểm binh, tuyển ra 300 tu sĩ đánh lén vương đô của Yêu tộc, ý nghĩa phi phàm, nên mới gọi là “Điểm Tướng” . Trong Tuyệt Yêu Lĩnh đất đỏ ngàn dặm, trong đó một nửa là của tu sĩ tụ tập ở nơi này, nếu muốn từ Sở Vực tiến về Tuyệt Yêu Lĩnh, thành này là nơi phải qua.

Từ phương bắc tiến về Tuyệt Yêu Lĩnh cũng cần đi qua thành này, nếu không phải nhảy qua hoang sơn dã lĩnh vô cùng vô tận, thời điểm có Pháp khí phi hành, tự nhiên có thể đơn giản bay qua, nhưng hôm nay phương viên ba nghìn dặm đều đã cấm bay, chúng tu sĩ sẽ không ngốc đến dựa vào hai cái đùi đi xuyên qua hoang sơn dã lĩnh, đương nhiên trọng yếu hơn là, đi tới thành này, còn có thể dò xét được chút ít tin tức.

Điểm Tướng Thành này tồn tại, chỉ là mang một ít ý nghĩa kỷ niệm mà thôi, trên thực tế linh khí mỏng manh, không thích hợp tu hành, cho nên ngày xưa tu sĩ tụ tập ở chỗ này rất thưa thớt, nhưng hôm nay theo Huyền Quan hạ xuống truyền thừa ở Tuyệt Yêu Lĩnh, nơi đây bỗng nhiên náo nhiệt, càng được cơ duyên Huyền Quan bao phủ, linh khí trong nháy mắt nồng đậm gấp mấy chục lần, giống như Tiên gia động phủ.

Trước khi đi vào thành, chỉ thấy người vào thành đã sắp hàng dài, trước cửa thành có hai đệ tử mặc huyền bào canh gác, hai người này là đệ tử của Hàn gia ở trong Điểm Tướng Thành, nếu như ở ngày xưa, Hàn gia sẽ không phái người đến đóng giữ, nhưng bởi vì mấy ngày nay tu sĩ chạy đến bỗng nhiên tăng nhiều, lúc này mới chuyên môn phái người đến cửa thành duy trì trật tự, miễn sinh tai họa.

- Thật nhiều người, chúng ta cũng phải xếp hàng sao?

Sở Từ nhìn thoáng qua trước cửa thành, quay đầu nhìn Phương Hành hỏi.

Phương Hành cười hắc hắc nói:

- Đi theo ta, làm sao không biết xấu hổ để công chúa như ngươi xếp hàng?

Sở Từ giật mình nói:

- Ngươi có biện pháp gì?

Phương Hành không đáp, song chưởng nhấn một cái, từ trên lưng lợn rừng nhảy xuống, dùng sức vỗ mông heo, lợn rừng thủ lĩnh bị đau, kinh hãi lao về phía đám người, cái khí thế kia, cái đồ sộ kia, giống như thiên quân vạn mã a...

- Phương Tiểu Cửu, ta hận ngươi...

Sở Từ công chúa ở trên lưng lợn rừng bị dọa đến hoa dung thất sắc, kêu lớn lên.

Phương Hành cười ha ha, lớn tiếng kêu lên:

- Nhường một chút, lợn rừng nổi điên a...

Không cần hắn hô, người xếp hàng ở trước cửa thành cũng đã kinh hãi, lộn xộn làm chim thú tán, tránh ra một con đường.

- Có Yêu thú...

- Bà mẹ nó lợn rừng thật lớn, nhanh tế phi kiếm...

- Cẩn thận đừng làm bị thương người trên lưng lợn rừng...

Trong lúc nhất thời trước cửa thành loạn thành một đoàn, lợn rừng đã đụng về phía cửa thành.

Hai thủ vệ kinh hãi, đang muốn cùng nhau ra tay ngăn lại lợn rừng, Phương Hành nhìn thấy khoảng cách không sai biệt lắm, liền âm thầm thúc dục một tia khí tức Yêu linh. Lợn rừng kia lập tức ngừng lại, chỉ kém một trượng là đụng vào cửa, Sở Từ thì bị hù đến người mềm nhũng, hoa dung thất sắc từ trên lưng lợn rừng nhảy xuống, đứng ở một bên vuốt ngực, trong nội tâm hận chết vương bát đản kia rồi.

- Ha ha, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế lại cưỡi lợn rừng, thật hiếm lạ...

Bên cạnh đại đạo còn có một đội nhân mã, ước chừng bảy tám người, trung tâm là một công tử trẻ tuổi, tầm hai mươi năm tuổi, tu vi Trúc Cơ cảnh, trong tay đong đưa một cái quạt, rất có khí khái phong lưu lỗi lạc, ở bên cạnh hắn là một nữ tử mặc váy hoa, trên mặt che khăn vàng, ở giữa mi tâm có một nốt ruồi đỏ, trong mắt ẩn hàm ngạo ý, tựa hồ nhìn cái gì cũng cực kỳ đạm mạc.

Ở sau lưng hai người bọn họ thì theo bốn lão nô mặt không biểu tình, bất ngờ cũng là Trúc Cơ cảnh, bọn hắn đều cưỡi Hùng Sư người mặc thiết giáp, xem ra cũng là muốn vào thành.

Công tử trẻ tuổi nói chuyện kia cười mỉm, vừa thấy Sở Từ con liền sáng.

Nữ tử đeo khăn vàng thì hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn Sở Từ, lạnh lùng nói:

- Một dã nha đầu ở nông thôn mà thôi, cái này cũng đáng được ngươi tán dương, lúc nào ánh mắt thấp kém như thế?

Lời này làm Sở Từ đỏ mặt, trong nội tâm cảm thấy ủy khuất khó tả.

Nghĩ nàng đường đường là tiểu công chúa Sở Vực, khi nào bị người mắng là dã nha đầu?

Bất quá lúc này thoạt nhìn thật đúng là như vậy, lúc bị lợn rừng đuổi giết hoảng hốt chạy bừa, thân dính không ít bùn đất, cả người rất bẩn, hơn nữa một nữ tử trẻ tuổi, lại cưỡi lợn rừng chạy như điên, thật hư không tưởng nổi.

- Ha ha, thật không phải, vừa mới thu phục con yêu thú này làm tọa kỵ, có chút khống chế khôngdc , xin lỗi chư vị...

Lúc này Phương Hành cũng chạy chậm đuổi theo, cười ha ha, thò tay dắt Sở Từ muốn vào thành.

- Vị đạo hữu này, đã hữu duyên vào Điểm Tướng Thành, Hàn gia chúng ta cực kỳ hoan nghênh, chỉ là sau khi vào thành, tìm cơ duyên cũng tốt, có chuyện phải làm cũng được, kính xin tuân thủ quy củ ở nội thành, nếu có mâu thuẫn tranh chấp, mong hãy ra ngoài thành giải quyết, thành này là năm đó tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu chúng ta điểm tướng đuổi yêu, kiêng kỵ nhất là tu sĩ Nhân tộc ở trong thành tự giết lẫn nhau, mong hãy tuân thủ...

Hai đệ tử ở trước cửa thành cũng không ra vẻ, cực kỳ khách khí nói với Phương Hành.

- Biết rồi biết rồi, không phải là nội thành không thể đánh nhau, ra ngoài có thể đánh sao!

Phương Hành khoát tay, dắt tay Sở Từ đi vào.

Cùng nhau đi tới, chỉ thấy thần sắc của Sở Từ có chút không vui, không khỏi nói:

- Ngươi làm sao vậy? Không cần xếp hàng ngươi còn không vui vẻ?

Sở Từ ủy khuất nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.